Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2232



Chương 2232

Anh ta thì thào: “Chuyến đi đó, tất nhiên là dã bị sập bẫy rồi.”

Ánh mắt Diệp Phi (Phàm) vô cùng lạnh lùng: “Các người giở trò sao?”

“Nhân tiện, nhân chứng này tên là Đường Nhược Tuyết.”

Shichiro Yamamoto lại cầm lấy ống nghiệm có nhãn “Z” mà Diệp Phi (Phàm) vừa đặt xuống: “Dường như đó là vợ cũ củacậu…”

“Hô!”

Đôi mắt Diệp Phi (Phàm) đỏ lên, túm lấy cổ áo Shichiro Yamamoto

“Mày muốn chết sao?”

“Đang thi đấu đấy, đừng xúc động.”

Shichiro Yamamoto không ngó ngàng đến lửa giận của Diệp Phi (Phàm), anh ta vừa vứt tay của Diệp Phi (Phàm) ra, vừa phân biệt ống nghiệm

“Anh vừa ra tay, không chỉ sẽ hủy bỏ tư cách tranh tài của anh, còn có thể làm Đường Nhược Tuyết vạn kiếp bất phục.”

Anh ta mang vẻ mặt hết sức vô tội: “Hơn nữa, tôi chỉ đang kể một câu chuyện mà thôi, cũng không phải tôi bắt Đường Nhược Tuyết đi.”

“Đê tiện! Vô sỉ!”

Diệp Phi (Phàm) nghiến răng nghiến lợi: “Các người rốt cục là muốn làm gì?”

“Diệp Phi (Phàm) à, anh thật làm tôi thất vọng.”

Shichiro Yamamoto vô cùng đau đớn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn vào Diệp Phi (Phàm)

“Đây chính là cuộc chiến giữa các quốc gia, sao anh có thể có thể kích động như vậy vì sự sống chết của một người đàn bà kia chứ?”

“Chẳng lẽ anh không nên vì thắng lợi này, cho dù đối thủ dùng người đàn bà của anh, dùng cha mẹ của anh uy hiếp, anh vẫn không quan tâm mà giành được thắng lợi sao?”

“Đổi thành tôi, chắc chắn sẽ không bị uy hiếp như vậy.”

Shichiro Yamamoto thở dài một tiếng với Diệp Phi (Phàm): “Anh thật làm tôi thất vọng quá.”

“Tôi sẽ không làm chuyện súc sinh như anh đâu!”

Diệp Phi (Phàm) quát khẽ một câu: “Tôi cho cô biết, Đường Nhược Tuyết có chuyện gì thì anh cũng không yên đâu, bọn Bắc Đình Xuyên họ cũng phải chết.”

“Có liên quan cái quái gì đến chúng tôi chứ, chúng tôi cũng chỉ nghe kể lại thôi, hơn nữa, phẫn nộ không giải quyết được vấn đề.”

Shichiro Yamamoto không chút suy suyễn: “Chẳng lẽ anh cho là g iết chết chúng tôi, anh có thể cứu được Đường Nhược Tuyết sao?”

“Anh có biết cô ấy đang ở đâu không?”

“Anh có biết Miêu Truy Phong đang nấp ở nơi nào không?”

Anh ta lại lắc đầu với Diệp Phi (Phàm) lần nữa, cảm thấy Diệp Phi (Phàm) thật không xứng làm đối thủ của anh ta, vì một người đàn bà mà rối loạn cả tâm thần.

Diệp Phi (Phàm) mang thanh danh tương đối hiển hách, nhưng ngay cả giết vợ chứng đạo cũng không đạt được, tương lai còn nói đến thành tựu lớn gì nữa chứ?

Diệp Phi (Phàm) lại bắt lấy tay của Shichiro Yamamoto: “Tôi nói lại lần nữa, hễ Đường Nhược Tuyết bị một chút thương tổn gì, tôi nhất định cho các người chôn cùng.”

Trong mắt anh đang tuôn trào một luồng sát ý, nếu bây giờ không phải đang thi đấu, có nhiều người nhìn như vậy, phỏng chừng anh đã giết Shichiro, sau đó bắt lấy Bắc Đình Xuyên.

“Muốn Đường Nhược Tuyết không có việc gì, không khó.”

Shichiro Yamamoto giãy khỏi tay của Diệp Phi (Phàm), dán vào lỗ tai của anh mà cười: “Tìm ra ống nghiệm không độc, sau đó giao cho tôi, tôi đảm bảo cô ta không có việc gì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.