Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2235



Chương 2235

Diệp Phi (Phàm) cảm giác thực xin lỗi ông cụ Cung, thực xin lỗi Khổng Đào Lý, thực xin lỗi bà Triệu, thực xin lỗi ba người Lạc Thần đang hôn mê.

Anh còn biết, trận này thất bại, chính mình không chỉ lưng đeo bêu danh, còn có thể làm bà Triệu bị tiếng xấu ngàn đời.

Anh đã phụ lòng tin của bà Triệu.

Anh không nên e ngại uy hiếp, anh không nên chắp tay nhường ra thắng lợi, nhưng suy nghĩađến Đường Nhược Tuyết đang nằm trong tay Miêu Truy Phong, Diệp Phi (Phàm) không còn chút sức lực nào nữa.

Diệp Phi (Phàm) chống hai tay lên trên bàn, trong mắt có thống khổ, anh không dám ngẩng đầu, sợ nhìn thấy ánh mắt của Bà Triệu bọn họ.

“Cái ống nghiệm này khá là thú vị đấy.”

Giờ phút này, Shichiro Yamamoto đang dùng sức ngửi một lần, không nhìn đến Diệp Phi (Phàm) sắc mặt tái nhợt, chỉ chuyên tâm phân tích thành phần trong ống nghiệm.

trong mắt của anh ta, Diệp Phi (Phàm) đã bị phế bỏ.

Sau ngày hôm nay, Huyết Y Môn không cần ra tay, con dân Trung Quốc cũng sẽ đi diệt Diệp Phi (Phàm).

Mà ống nghiệm trong tay, cứ việc phán đoán theo vẻ mặt của Diệp Phi (Phàm), đây chính là ống nghiệm không độc kia, nhưng anh ta cũng biết Diệp Phi (Phàm) gian xảo, lo lắng không cẩn thận trúng kế.

Cho nên Shichiro Yamamoto muốn đích thân xem xet, xác nhận không độc thì mới giao lên.

“Diệp Phi (Phàm) này đang làm gì? Chẳng lẽ là bỏ cuộc so tài sao?”

“Không biết, nhìn dáng vẻ của anh ta hình như rất tuyệt vọng, chẳng lẽ không có chút tự tin nào hay sao?”

“Tôi đã nói rồi, Diệp Phi (Phàm) lợi hại đến đâu cũng không thể hiểu hết mọi lĩnh vực, mỗi người có một sở trường riêng, sao anh ta có thể thắng được Shichiro Yamamoto xuất thân từ điều chế độc dược.”

“Tên khốn kiếp này, buổi sáng kiêu ngạo đến cực điểm, chào hỏi với anh ta mà cũng không để ý tới, hiện tại biết sự lợi hại của Shichiro Yamamoto rồi đúng không?”

“Bây giờ tôi đang hoài nghi, anh ta thật sự là phản đồ, thắng hai trận buổi sáng thật ra chỉ là che dấu, để tránh mở màn thua trận bị chúng ta vây công…”

“Nếu nói như vậy thì mưu kế của tên này cũng thâm hiểm lắm.”

Trên khán đài, mọi người lại nghị luận.

Không ít người đã bắt đầu tỏ vẻ bất mãn với Diệp Phi (Phàm), cảm thấy Diệp Phi (Phàm) đã phụ lòng kỳ vọng của bọn họ.

Bọn Nguyên Thu nhìn nhau cười, trong mắt chảy xuôi sự miệt thị, quân cờ đến cuối cùng cũng là quân cờ, không trở ngược ván cờ được.

Ông cụ Cung không kềm chế được mà hô: “Diệp Phi (Phàm), thời gian không còn nhiều lắm, mau tìm ống nghiệm đi.”

Khổng Đào Lý cũng là gấp đến độ giậm chân: “Diệp Phi (Phàm), cậu đang làm gì vậy?”

Gương mặt bà Triệu thì hiện lên một chút quan tâm: “Diệp Phi (Phàm), cậu không thoải mái hay sao vậy?”

Diệp Phi (Phàm) cắn môi ngẩng đầu, đúng lúc đụng phải ánh mắt của bà Triệu.

Anh há hốc mồm muốn nói thật xin lỗi, nhưng lại nói không được cái gì cả.

“Anh ta không có việc gì, chẳng qua là cảm thấy tài nghệ không bằng người nhất định phải thua, trong lòng áy náy cảm thấy quá có lỗi với Trung Quốc.”

Shichiro Yamamoto cười đắc ý dào dạt, sau đó nâng ống nghiệm trong tay lên, hô: “Ống nghiệm này chính là liều không độc, tôi thắng chắc ván này rồi.”

“Diệp Phi (Phàm), tôi đã nhường anh đủ rồi, cho anh thêm thời gian nửa phút để tìm kiếm, không ngờ anh vẫn thất bại, vậy thì không thể trách tôi được.”

Shichiro Yamamoto đã phân biệt ra ống nghiệm này không có độc, anh ta nắm chắc phần thắng bắt đầu quay ngược lại dạy dỗ Diệp Phi (Phàm): “Y thuật của anh thật không được.”

Diệp Phi (Phàm) nhìn Shichiro Yamamoto mà nghiến răng nghiến lợi: “Shichiro, anh vô liêm sỉ.”

“Vô liêm sỉ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.