Chương 2280
Ở đây có rất nhiều cô gái trang điểm xinh đẹp cũng khinh thường anh, Diệp Phi (Phàm) thật sự quá kiêu ngạo rồi… Chỉ với một điểm mà cũng muốn thắng được trận đấu, đúng thật là mơ mộng hão huyền mà.
Nhưng mà không đợi các cô kịp mở miệng chê cười Diệp Phi (Phàm) thì một giọng nói lạnh lùng lại tràn đầy kiên định đã vang lên vang vọng cả đại sảnh: “Mục thi đấu này, tôi xin chịu thua.”
Hắc Xuyên Mộ Tuyết nhìn Diệp Phi (Phàm), gằn từng tiếng một: “Tôi xin nhận thua!”
Toàn trường trong nháy mắt trở nên vô cùng yên ắng.
Hắc Xuyên Mộ Tuyết nhận thua ư?
Toàn trường vô cùng kinh ngạc, nhìn cô ta với đôi mắt như sắp lòi ra ngoài, nhưng vẫn không thể tin được lời tuyên bố của Hắc Xuyên Mộ Tuyết. Chẳng ai ngờ cô ta lại có thể vứt bỏ thắng lợi đã gần như nằm trong lòng bàn tay như vậy. Diệp Phi (Phàm) chỉ châm cứu bằng đúng một kim nên chỉ nhận được một điểm mà thôi, lại còn phải dùng hết toàn lực. Điều này chẳng khác nào dâng thắng lợi bằng hai tay tới trước mặt Huyết Y Môn.
Hắc Xuyên Mộ Tuyết chỉ cần dùng một phần mười năng lực của bản thân, cũng có thể dễ dàng giành được thắng lợi ở trận cuối cùng này. Nhưng chẳng ai ngờ, cô ta lại nhận thua khi chưa làm gì cả. Chuyện này có nghĩa là Diệp Phi (Phàm) đã giành được thắng lợi, hơn nữa còn thắng chỉ bằng một điểm.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, không thể nào tin được chuyện vừa xảy ra. Uông Kiều Sở, Nguyên Thu và Bắc Đình Xuyên đứng bật dậy, miệng há hốc ra, rõ ràng bọn họ cũng khó mà tiếp nhận kết quả này. Ở hiện trường, chỉ có mình Diệp Phi (Phàm) là thản nhiên như không, dường như đã biết kết quả này từ trước.
Người của ban tổ chức lắc đầu phản ứng lại, sau đó cầm micro hỏi bằng giọng run run: “Hắc Xuyên Mộ Tuyết, cô muốn nhận thua sao?”
“Đúng vậy, ván này tôi chịu thua.”
Cô ta đứng thẳng người, nhìn mọi người và tuyên bố một lần nữa.
“Tôi không thể nào châm cứu được, cũng không có cách nào cứu bệnh nhân của cuộc thi này. Vì thế tôi quyết định nhận thua.”
“Năng lực của tôi không bằng người ta nên thua Diệp Phi (Phàm) một cách tâm phục khẩu phục.”
Nói tới đây, cô ta cúi đầu với đám người của Huyết Y Môn và Bắc Đình Xuyên: “Xin lỗi ngài Bắc Bình vì đã để ngài thất vọng!”
“Câm ngay! Câm ngay!” Bắc Đình Xuyên phản ứng lại sau khi bị kinh sợ, anh ta vô cùng giận dữ gào lên.
“Cô còn chưa làm gì, sao lại nhận thua?”
“Bây giờ, Diệp Phi (Phàm) còn chẳng làm giảm sốt triệt để được, giẫm chết anh ta dễ như giẫm chết một con kiến vậy. Ai cho phép cô nhận thua? Ai cho cô lá gan nhận thua?”
“Hắc Xuyên Mộ Tuyết, bây giờ tôi lệnh cho cô lập tức tiến hành trị liệu, lập tức phải thắng trận đấu này. Cô dám to gan nhận thua thì Huyết Y Môn sẽ không tha cho cô đâu.”
Giờ đây, Bắc Bình Xuyên đã không còn phong độ như lúc trước nữa, mà gào rú chẳng khác gì một con thú hoang, hận không thể xông lên bóp ch ết Hắc Xuyên Mộ Tuyết. Người thắng trận đấu này chính là kẻ thắng lợi cuối cùng. Nó không chỉ liên quan tới mặt mũi của Nước Dương và Huyết Y Môn, mà còn dính líu rất nhiều tới lợi ích đồng minh.
Nếu như thua trận đấu này, không chỉ Huyết Y Môn gặp phiền phức, anh ta cũng sẽ phải đứng trước kết cục phải tự sát.
“Ngài Bắc Đình, xin lỗi ngài. Tôi biết ngài hy vọng tôi giành được thắng lợi, nhưng tôi thật sự bó tay với ca bệnh này. Tôi không thể đùa giỡn với tính mạng của bệnh nhân được.”
Hắc Xuyên Mộ Tuyết lại chủ động tuyên bố nhận thua lần thứ ba: “Tôi chịu thua ván này.”
“Câm ngay!”
Thấy cô ta chậm rãi bước xuống khỏi sân khấu, Bắc Đình Xuyên lại càng uy hiếp điên cuồng hơn.
“Cô không có tư cách nhận thua, cũng không thể thua được. Cô chỉ có thể thắng ván này thôi.”