Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2327



Chương 2327

“Kỳ thật, nếu không phải có Hắc Xuyên Mộ Tuyết và ba người Niêm Hoa bàn bạc, khiến cho phía chính phủ tin tưởng, cũng có hy vọng hơn vài phần, thì việc chia hai tám cũng không thể nhanh chóng được chấp thuận đâu.”

Có thiên tài Hắc Xuyên Mộ Tuyết của Huyết Y Môn, Hoa Y Môn có thể dựa theo cơ cấu tổ chức của Huyết Y Môn mà thành lập, giúp cho bọn Diệp Phi (Phàm) đỡ phải gặp khó khăn trong việc tổ chức, tăng thêm tỷ lệ thành công.

Ba người Niêm Hoa là đại diện cho ba thế lực y môn lớn, cũng là những người tài đứng đầu Trung Quốc, có bọn họ gia nhập, vậy thì cũng đồng nghĩa với việc Hoa Y Môn đã thành công một nửa rồi.

Dương Hồng Tinh và mọi người biết được những việc này thì càng thêm vững tin vào sự thành công của Hoa Y Môn, cũng ngay lập tức đồng ý với những điều kiện mà Diệp Phi (Phàm) đưa ra.

“Chú Dương nói đùa rồi, làm gì có uy hiếp hay không uy hiếp, đều là vì đất nước mà làm việc thôi.”

Diệp Phi (Phàm) hắng giọng, nói: “Sở dĩ có bản thỏa thuận rõ ràng là vì hy vọng Hoa Y Môn sẽ không phải là mới hoạt động được ngày một ngày hai thì thay đổi, mà có thể hoạt động lâu dài vì lợi ích của đất nước.”

“Cậu lo như vậy thì cũng đúng, lòng người sớm muộn gì cũng sẽ thay đổi thôi.”

Dương Hồng Tinh cũng không có tỏ ra kiêu ngạo với Diệp Phi (Phàm): “Có tôi ở đây, Hoa Y Môn còn có thể hoạt động tốt, nhưng nếu tôi không làm nữa, vậy thì làm chuyện gì cũng sẽ trở nên khó khăn hơn rồi.”

“Hơn nữa cậu lại thường xuyên gây chuyện, không cẩn thận sẽ bị người khác chèn ép, có bản thảo thuận như vậy cũng là một biện pháp tốt.”

“Chẳng qua là, dù như thế nào đi chăng nữa cũng được, cậu phải khiêm tốn một chút, chuyện của khách sạn Long Kinh không thể xảy ra lần nữa.”

“Người của nhà họ Diệp, không giống với ngân hàng Đế Hào.”

“Cơ sở chính của bọn họ là ở nước ngoài, nhưng ở trong nước cũng có không ít cơ sở, một khi đã làm gì đó, thì cậu cũng sẽ gặp phải không ít phiền phức đâu.”

“Tôi vốn dĩ muốn công bố thân phận của cậu là trụ cột của đất nước…” “Nhưng Hằng Điện xuất phát từ việc bảo vệ các cậu, những người tài của đất nước, để tránh cho các cậu lại rơi vào tầm ngắm của mấy người taig giỏi giống các cậu, ngược lại lại yêu cầu cố gắng để làm giảm sự tồn tại của các cậu xuống.”

“Hiện giờ, cậu ngoại trừ thân phận là người tài giỏi nhất đất nước còn có tiệm thuốc Kim Chi Lâm, ước chừng có khoảng mười tám người biết, lúc cần thiết thì cậu có thể nói thân phận này ra để cho Diệp Phi (Phàm) Dương không kịp trở tay cũng được.”

Ông ta nhắc nhở anh một câu: “Cho cậu ta biết thân phận của cậu, thì sẽ giảm bớt không ít những phiền toái không cần thiết đấy.”

Diệp Phi (Phàm) cười, liên tục gật đầu: “Tôi hiểu rồi, nếu anh ta còn tìm tôi gây phiền phức nữa thì tôi sẽ lấy mấy thân phận này ra hù chết anh ta.”

“Sao tôi luôn cảm thấy cậu nhịn lâu quá sắp không chịu nổi nữa rồi nhỉ?”

Tuy Diệp Phi (Phàm) trả lời rất rõ ràng lưu loát, nhưng Dương Hồng Tinh vẫn luôn có cảm giác Diệp Phi (Phàm) đang tính toán thứ gì đó.

Ông ta nhấp một ngụm trà, cũng không có cách nào mà cười nói: “Bây giờ cậu gian xảo hơn so với lúc ở Long Đô nhiều.”

“Nếu tôi không gian xảo một chút, thì có lẽ giờ đây cỏ trên mộ tôi đã cao mấy mét rồi ấy.”

Diệp Phi (Phàm) ảm đạm cười nói: “À, đúng rồi, chú Dương, vụ án có người chết ở khách sạn Long Kinh là như thế nào vậy ạ?”

“Sự việc bị bại lộ, vậy thì tất nhiên phải giải quyết theo việc công rồi.”

Dương Hồng Tinh cũng không hề có ý muốn giấu Diệp Phi (Phàm): “Đã tiến hành niêm phong khách sạn Long Kinh rồi, nếu trước đó không có xử lý ổn thoải chuyện này vậy thì không thể khai trương được, có thể là năm nay cũng không giải quyết được việc này đâu.”

“Dương Bá Cục là người đằng sau điều khiển mọi chuyện, cùng với những nhân viên cao cấp của công ty có liên quan đến vụ cá cược này đều đã bị bắt về cục cảnh sát dựa theo pháp luật mà xử lý rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.