Chương 2331
Diệp Phi (Phàm) nhẹ nhàng nói: “Loại người như anh ta đáng sợ hơn tôi rất nhiều, sẽ giết cả nhà…”
“Ngài…” Âu Dương Nguyệt nhiều lần muốn mở miệng ra trách cứ Diệp Phi (Phàm), nhưng nghe lời anh nói thì cô ấy lại dần dần im lặng, ánh mắt cũng trở nên chật vật và lo sợ.
Hiển nhiên là Âu Dương Nguyệt biết rằng mình không thể lẩn trốn nơi nào khác ở trước mặt Diệp Phi (Phàm) như thế này.
Và cô ấy cũng biết những gì Diệp Phi (Phàm) nói là sự thật, nếu Dương Phá Cục biết rõ cô ấy đang ngấm ngầm giở trò thì nhất định anh ra sẽ giết cả gia đình mình.
Âu Dương Nguyệt bối rối cúi đầu ăn miếng bánh ngọt, sau đó cầm lấy tách cà phê uống thêm vài ngụm.
Diệp Phi (Phàm) cười một cách lạnh lùng: “Nếu như cô thật sự không có gan nói ra, tôi có thể tự phỏng đoán rồi cô sẽ là người xác nhận.”
“Đường Nhược Tuyết biết rằng khách sạn Long Kinh có một sòng bạc dưới lòng đất là bởi vì Uông Kiều Sở đã đưa cô ấy đến đó để giải trí.”
“Tôi nghĩ lần ấy không phải là anh ta vô tình đưa Đường Nhược Tuyết đến đó mà là anh ta đã đặc biệt sắp xếp cho cô gặp phải Đường Nhược Tuyết, có như vậy thì anh ta mới không bị cuốn vào vòng xoáy này.”
Diệp Phi (Phàm) hỏi tiếp: “Cho nên cô chính là người của Uông Kiểu Sở, có phải thế hay không?”
“Ừm…” Cổ tay trắng nõn nà của Âu Dương Nguyệt run lên, tách cà phê mất kiểm soát trào cả ra ngoài.
Một mớ hỗn độn ở trên bàn.
Âu Dương Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía Diệp Phi (Phàm), dường như cô ấy không ngờ rằng Diệp Phi (Phàm) có thể nắm bắt được những chi tiết này.
Âu Dương Nguyệt định nói thì Diệp Phi (Phàm) nheo mắt lại, anh nhìn chằm chằm vào một người ngoại quốc tóc vàng đang đi đến bàn bên cạnh.
Tên người ngoại quốc tóc vàng đặt một chiếc vali lớn cạnh bàn, sau đó quay người và sải bước về phía cửa ra vào một cách rất vội vã.
Diệp Phi (Phàm) nheo mắt lại và hô to: “Thưa ngài, vali của ngài bị rơi kìa.”
Tên người ngoại quốc tóc vàng nghe thấy thế, anh ta không những không dừng lại mà còn co giò bỏ chạy.
Cùng lúc đó, Diệp Phi (Phàm) nghe thấy bên tai có tiếng tích tắc, tiếng tích tắc dù nhỏ nhưng lại mang theo âm hưởng vô cùng nguy hiểm.
“Chạy mau!”
Diệp Phi (Phàm) giật nảy người một cái, kéo Âu Dương Nguyệt lao ra cửa.
Âu Dương Nguyệt chạy vội chạy vàng trong vô thức.
“Bùm!” Gần như cùng lúc đó, chiếc vali phát ra tiếng động lớn, khiến cho một góc quán cà phê bị thổi tan tành thành đống đổ nát.
Diệp Phi (Phàm) và Âu Dương Nguyệt cũng bị khí từ vụ nổ lật tung người, va vào cửa kính một cách ác liệt và ngã xuống hàng ghế ngoài trời.
Trong làn khói dày đặc cuồn cuộn, khách khứa la hét thảm thiết, ai nấy đều nhao nhao chạy tán loạn.
Cùng lúc đó, hai chiếc xe thương vụ mở cửa, mười mấy người đàn ông, phụ nữ ngoại quốc quấn lấy đám người đông đúc và hướng về phía Diệp Phi (Phàm) mà đ è xuống… Vẻ mặt của Diệp Phi (Phàm) biến sắc: “Tay súng của gia đình nhà họ Dương sao?”
Cho dù những người tập kích đều là những khuôn mặt xa lạ, nhưng nhìn thấy một nhóm tay súng quốc tịch nước ngoài, trong một thời gian ngắn Diệp Phi (Phàm) vẫn nhớ đến Dương Phá Cục. Bởi vì chỉ có Dương Phá Cục mới thích dùng người nước ngoài làm vệ sĩ.
Nhìn thấy bọn họ như báo như hổ mà xông đến, trong tay mang theo theo dao găm quân đội và súng ống.
Tiếp theo hai bên lại lái mấy chiếc xe bảo mẫu chắn đường, cửa xe mở ra, lại là mười mấy người áo đen sát khí đằng đằng xuất hiện.
Hiển nhiên Dương Phá Cục định cá chết lưới rách rồi.