Chương 2339
“Tôi sẽ chờ đến ngày cậu ra tù, sau đó sẽ lập tức ra lệnh cho Kim Mao, bằng bất cứ giá nào cũng phải giết chết Diệp Phi (Phàm).”
Vẻ mặt Dương Phá Cục có hơi do dự: “Hồng Phật cũng tự nguyện đi ra trận, còn mong tôi đừng nói cho anh biết, cậu ta cũng rất tức giận vì việc ngày hôm đó Diệp Phi (Phàm) đã đánh vào mặt anh.”
Vốn dĩ ban đầu là anh ta định chờ đến khi mọi chuyện thành công rồi mới nói ra, nhưng nà suy đi nghĩ lại thì vẫn nên nói một chút với Diệp Phi (Phàm) Dương đi, đến lúc đó còn có thể thu dọn dấu vết sạch sẽ hơn.
“Cái gì?”
Diệp Phi (Phàm) Dương vừa nghe xong thì sắc mặt thay đổi ngay lập tức: “Cậu cho người đi giết Diệp Phi (Phàm)?”
“Đúng vậy, sát thủ thứ ba mươi sáu trên bảng xếp hạng nước ngoài, cộng thêm cả Kim Mao và Hồng Phật, còn mang theo một rương thuốc nổ với súng bẳn tỉa.”
Trong mắt của Dương Phá Cục nổi lên sát khí: “Tôi cũng không tin là tôi không giết được Diệp Phi (Phàm).”
“Khốn kiếp!”
Diệp Phi (Phàm) Dương đột nhiên tức giận rống lên với Dương Phá Cục: “Ai bảo cậu đụng đến Diệp Phi (Phàm) hả?”
“Tôi muốn đòi lại mặt mũi cho tôi và anh Diệp.”
Dương Phá Cục thở dài một hơi: “Anh cứ yên tâm, tôi đã là kẻ chờ xử tội rồi, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn thì tôi sẽ tự mình gánh vác. Nếu như phải cõng nồi thì tôi sẽ cõng.”
Giọng điệu của anh ta cực kỳ kiên định: “Sẽ không liên lụy đến anh và anh Diệp”
“Cậu thì biết cái gì!”
Diệp Phi (Phàm) Dương tiến lên một bước, túm lấy cổ áo của Dương Phá Cục rồi hét lớn: “Con mẹ nó, có phải đầu cậu bị vô nước rồi hay không…, muốn ra tay mà cũng không đánh tiếng hỏi ý của tôi trước là sao hả? Bởi vì cậu mà lần này xảy ra xung đột, kéo hết tất cả các thế lực vừa nãy xuống nước, ngay cả cậu cũng phải ngồi tù rồi đấy. Tôi còn chưa nói rõ mọi chuyện trong đó mà bây giờ cậu lại muốn đi giết Diệp Phi (Phàm) một cách mơ hồ như vậy à? Cậu biết ở đây là đâu không?”
“Long Đô!”
“Là Cố đô ngàn năm!”
“Cố đô là nơi mà đã làm cho vô số bậc đế vương phải ngã xuống, độ sâu của mực nước ở đây có thể nhấn chìm cả trăm người.”
“Đối với cậu thì phái người đi giết Diệp Phi (Phàm) chính là trả thù, nhưng đối với những dòng họ khác thì đó chính là một cơ hội để đánh cờ.”
“Nếu như không cẩn thận giết chết Diệp Phi (Phàm) thì cậu cũng sẽ cuốn theo cả nhà họ Dương và nhà họ Diệp vào trong đó. Nói không chừng sự trả thù của cậu chính là cạm bẫy mà người ta đã sắp xếp một cách thật hoàn hảo rồi.”
“Cậu vênh váo tự đắc gửi đi hơn mười khẩu súng để giết Diệp Phi (Phàm) nhưng lại không ngờ rằng cậu chính là một khẩu súng của người ta.”
“Lập tức, ngay bây giờ, gọi toàn bộ bọn người Hồng Phật quay trở về đây.”
Diệp Phi (Phàm) Dương quăng Dương Phá Cục ra rồi quát lớn: “Dừng lại hết tất cả mọi hành động, lập tức quay về đây.”
“Làm gì mà phức tạp như thế được?”
Dương Phá Cục chật vật không chịu nổi và phải để người khác dìu đứng lên, còn định cãi lại vài câu nhưng lại bị ánh mắt của Diệp Phi (Phàm) Dương dọa cho sợ hãi.
Anh ta đành phải để cho cô gái tóc vàng lấy điện thoại di động ra giúp mình: “Đã qua một giờ rồi, sợ là bọn họ đã ra tay…”