Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2351



Chương 2351

“Mười tỷ?”

Lúc năm giờ chiều ở Kim Chi Lâm, Tống Hồng Nhan ngạc nhiên nhìn tấm chi phiếu rồi nói: “Ông Uông cũng muốn đầu tư vào Hoa Y Môn sao?”

Diệp Phi (Phàm) nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, ông ta nói muốn mua cổ phần, còn về việc mua nhiều hay ít thì chúng ta tự xem rồi xử lý.”

“Em đã từ chối nhiều lần, nhưng ông ta cứ khăng khăng muốn em phải nhận lấy.”

“Còn nói nếu như tôi không nhận khoản tiền này thì chính là vì còn oán hận nhà họ Uông, nên tôi chỉ có thể tạm thời nhận trước.”

Vẻ mặt của anh bất đắc dĩ: “Em định hỏi ý kiến của chị một chút, nếu như không thích hợp thì sẽ để cho Uông Thanh Vũ lấy về.”

“Nhận, tại sao lại có thể không nhận chứ?”

“Hoa Y Môn đốt tiền như nấu nước vậy, nếu như không kéo nhiều gia tộc lớn đầu tư hơn một chút thì chúng ta sẽ vô cùng đau lòng.”

Tống Hồng Nhan ước lượng tờ chi phiếu trong tay rồi cười nói: “Hơn nữa đây còn là do nhà họ Uông lấy lòng mà, phải nhận chứ, biết đâu được sau này có thể sẽ nước giếng không phạm sông thì sao, không nhận thì sẽ tạo thành một đống phiền phức lớn đấy.”

Đương nhiên, Tống Hồng Nhan cũng có một tính toán khác, có nhà họ Uông nhập cổ phần vào thì khi cô lôi kéo các thế lực khác đầu tư cũng sẽ dễ dàng hơn.

“Có thể thấy được ông Uông là đang thật lòng.”

Diệp Phi (Phàm) nghe vậy thì nở một nụ cười: “Trước khi đến nhà họ Uông, em còn tưởng rằng sẽ ồn ào và tan rã trong không vui, sau này hai bên sẽ giết nhau không chết không ngừng, nhưng không ngờ được rằng ông Uông lại có thể chịu nuốt cơn tức này.”

Nghĩ đến dáng vẻ chân thành kia của Uông Báo Quốc, Diệp Phi (Phàm) thật sự không thể không bội phục khả năng co được dãn được của đối phương, nếu đổi lại là anh thì cũng chưa chắc có thể làm được đến như vậy.

“Tuy mấy lão già này sĩ diện, nhưng lại càng biết xem xét thời thế.”

Tống Hồng Nhan khẽ híp mắt lại dạy dỗ Diệp Phi (Phàm): “Ngũ Đại Gia có thể đi đến ngày hôm nay, còn được người đời biết đến, ngoại trừ bọn họ có thực lực ăn sâu bén rễ ra thì đó chính là biết tiến biết lui có chừng mực.”

“Nếu như bất chấp tất cả mà đập đầu đến cùng thì có lẽ Ngũ Đại Gia cũng đã sụp đổ ngay từ mấy chục năm trước rồi.”

“Dòng họ lớn hơn nữa, cả ngày hết tức cái này đến bùng nổ cái kia, còn đấu đến không chết không ngừng thì có thể tồn tại được bao nhiêu năm đây?”

“Bọn họ sĩ diện, nhưng lại càng quan tâm đến lợi ích hơn.”

“Không có kẻ thù mãi mãi, chỉ có lợi ích trường tồn, đây chính là mục đích của Ngũ Đại Gia.”

“Lúc trước cậu xung đột với Uông Kiều Sở, đánh vào mặt nhà họ Uông, tất nhiên nhà họ Uông muốn đòi lại còn thêm một tặng một, bảo vệ quyền lực cao không thể với của nhà họ Uông.”

“Nhiều lần như vậy mà nhà họ Uông không thể giẫm chết một bác sĩ nhỏ như cậu mà còn lần lượt bị hao binh tổn tướng, đồng thời còn làm cho quan hệ của cậu ngày càng sâu rộng, nhà họ Uông không thể không cân nhắc lại cái lợi cái hại.”

“Tiếp tục đấu đến dập đầu chảy máu để bảo vệ quyền uy của nhà họ Uông, hay là bỏ mặt mũi xuống để làm bạch ngọc, Uông Báo Quốc chắc chắn sẽ so sánh giá trị của nó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.