Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2352



Chương 2352

“Uông Kiều Sở bị giam giữ, Uông Thanh Vũ chiếm vị trí, còn mười tỷ này đã thể hiện rõ sự lựa chọn cuối cùng của Uông Báo Quốc.”

“Ông ta cảm thấy kết bạn với cậu, còn xịn xò hơn việc phải trở thành kẻ thù của cậu.”

“Ít nhất là khi đập đầu đến cùng thì cái được sẽ không đủ bù đắp vào cái mất, làm không tốt còn có thể khiến cho Tứ Đại Gia lợi dụng cơ hội mà chen vào.”

Tống Hồng Nhan đã nhìn thấu điều đó: “Phải biết rằng chuyện của Bạch dược Uông thị đã gây ra thương tích nặng nề cho nhà họ Uông.”

“Thì ra là thế.”

Diệp Phi (Phàm) nghe vậy thì gật đầu, sau đó cười khổ một tiếng: “Có thể nhẫn nhịn việc mà người bình thường không thể chịu được, còn hạ thấp mình lấy lòng một bác sĩ nhỏ như em, đạo hạnh của ông Uông qua cao thâm rồi…”

“Tính cách của Uông Báo Quốc hơn người, nhưng mà đàn ông nhà chúng ta vẫn lợi hại hơn.”

Tống Hồng Nhan đi đến bên cạnh Diệp Phi (Phàm), vươn hai cánh tay thon dài ôm lấy cổ của Diệp Phi (Phàm): “Nếu như cậu không có năng lực đáng kinh ngạc thì làm sao mà có thể khiến đối thủ kiêng dè, lại làm sao mà có thể khiến ông ta kính trọng?”

“Thái độ này của Uông Báo Quốc có thể khiến cho chúng ta tạm thời bỏ qua kẻ thù Uông Kiều Sở, trong vòng ba năm không cần phải nhắc đến tên của đối thủ này.”

“Việc mà bây giờ chúng ta phải đối mặt đó chính là nhà họ Dương và nhà họ Diệp chưa ăn quá nhiều thiệt thòi từ trong tay cậu.”

“Cho dù Uông Báo Quốc cho bọn họ biết rằng có kẻ sau màn ra tay gây xích mích chém giết khắp nơi, nhưng trước khi tìm thấy được đối thủ này, có thể người có thế lực yếu nhất là cậu sẽ phải hứng chịu lửa giận từ bọn họ.”

“Dù nói thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng đã đánh bọn người Dương Phá Cục và Diệp Phi (Phàm) Dương, hơn nữa còn giết cả Kim Mao và Hồng Phật.”

“Nếu như có kẻ châm ngòi thì đây chính là nợ máu.”

Cô dán lên người Diệp Phi (Phàm) thổi hơi như lan: “Bọn họ không dám tập kích ở Starbucks nhưng khó đảm bảo sẽ không có hành động khác.”

“Trên đời này, thật sự rất khó để ăn cơm một cách yên vui thoải mái.”

Diệp Phi (Phàm) thở dài một tiếng, sau đó lại lộ ra ý chí chiến đấu: “Nắm giữ tẩm bảng Quốc sĩ trong, chỉ cần có lý lẽ đứng về phía em thì em không sợ phải đối mặt với bọn họ.”

Nói đến đây, Diệp Phi (Phàm) hết nhìn đông rồi tới nhìn tây, muốn tìm xem thử có người có thể bảo vệ được mình hay không.

“Mọi chuyện vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”

Theo thói quen, Tống Hồng Nhan suy xét đến tình huống xấu nhất: “Giao tình giữa cậu và bà Triệu không tệ, hơn nữa còn là trụ cột nước nhà, nếu như có việc thì chắc chắn Hằng Điện sẽ tích cực tham gia.”

“Nhưng cậu cũng đừng quên, Diệp Cấm Thành phải gọi bà Triệu một tiếng dì nhỏ.”

“Bọn họ còn có quan hệ huyết thống.”

“Bọn họ mới thật sự là người một nhà…”

Tống Hồng Nhan hướng dẫn con đường nhân sinh cho Diệp Phi (Phàm): “Có chút giao tình thì có thể để trong lòng, nhưng lại không thể quá để ở trong lòng.”

Diệp Phi (Phàm) có hơi yên lặng, anh hiểu ý của Tống Hồng Nhan, có rất nhiều mối quan hệ cực kỳ tốt nhưng so ra đều không thể bằng được với huyết thống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.