Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2364



Chương 2364

Vẻ mặt Đường Thạch Nhĩ cứng lại, gật đầu: “Lợi dụng chúng ta đặt ra các quy tắc, dùng những quy tắc này để lật đổ chúng ta, quả không đơn giản.”

Diệp Phi (Phàm) cậy bản thân là người của nhà nước nên ra tay xử lý UôngKiều Sở, tối hôm qua còn lợi dụng cảnh sát bắt Đường Hải Long để tiết kiệm thời gian, các quy tắc này được sử dụng hết sức khôn khéo.”

Lần đầu tiên ông ta thấy được bản lĩnh của Diệp Phi (Phàm).

Đường Bình Phàm thấy Đường Thạch Nhĩ đã hiểu ra vấn đề, nên ngồi xuống cười nhạt: “Sau này đối phó với Diệp Phi (Phàm) cần phải suy xét kỹ lưỡng.”

“Vâng.”

“Anh cả, bây giờ phải xử lý như thế nào? Có cần tôi cho người chuyển những bệnh nhân kia đi không?”

Đường Thạch Nhĩ thấp giọng: “Nếu không với bản lĩnh của Diệp Phi (Phàm) rất nhanh tìm ra họ thôi.”

“Chuyện này, chúng ta đừng trực tiếp ra tay.”

Đường Bình Phàm khẽ gật đầu, ánh mắt sáng lên: “Ngoài việc đây là một thử thách đối với Đường Hải Long ra thì nó còn liên quan đến ba mươi sáu bệnh nhân, một khi xảy ra chuyện, nhà họ Đường sẽ bị mọi người bàn tán.”

“Bây giờ bất kì sát thủ trong bóng tối nào gây sóng gió đều có thể bị moi, cuốn vào vòng xoáy trong sự việc chứng bệnh sợ nước này, chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn.”

Chuyện này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nguy hiểm không dễ dàng khống chế, Đường Bình Phàm sẽ không tham gia vào.

“Không làm gì cả sao?”

Đường Thạch Nhĩ sững sờ: “Đường Hải Long vốn dĩ không thể chơi lại Đường Nhược Tuyết, bây giờ còn có thêm Diệp Phi (Phàm), nó muốn vùng lên chắc phải chờ đến kiếp sau.”

“Không dính dáng đến, không có nghĩa là chẳng làm gì cả.”

Đường Bình Phàm nở nụ cười: “Cậu không thể đưa bệnh nhân đi, nhưng cậu có thể bảo luật sư nhắc nhở Đường Hải Long.”

Mắt Đường Thạch Nhĩ không ngừng sáng lên.

“Đúng rồi, tặng mười hai viên ngọc quý cho lão phu nhân nhà họ Diệp.”

Đường Bình Phàm tựa vào ghế nhìn trước mặt, sau đó cười hòa nhã với Đường Thạch Nhĩ: “Nói Đường Bình Phàm tôi biết lỗi rồi, không nên để Đường Nhược Tuyết đóng cửa khách sạn Long Kinh, mong bà ấy rộng lượng tha thứ.”

Đường Thạch Nhĩ nghe vậy nhíu mày: “Ông hạ thấp mình như vậy làm gì chứ?”

“Mặc dù có người hãm hại, nhưng cũng là nhà họ Diệp hùng hổ dọa người, bây giờ làm gián đoạn ba đường vận chuyển của chúng ta, muốn xin lỗi cũng phải là người nhà họ Diệp phải xin lỗi chứ.”

“Chúng ta hạ mình như thế, chỉ sợ sau này càng có nhiều người muốn trèo lên đầu lên cổ.”

Ánh mắt của Đường Thạch Nhĩ đầy khó hiểu, còn có chút tức giận, mấy con đường buôn lậu bị gián đoạn, nhà họ Đường đã bị tổn thất nặng nề.

Sao bây giờ lại là nhà học Đường phải nói lời xin lỗi để giải quyết mọi việc chứ?

Ông ta ngẩng cổ lên: “Nhà họ Diệp có thanh kiếm sắc là Diệp Đường nên thật sự không thể làm mất lòng họ được, tuy nhiên điều này cũng không có nghĩa là nhà họ có thể ngang ngược vô lý, lại càng chẳng thế hiện được rằng chúng ta mềm yếu, dễ bắt nạt.”

Nhà họ Đường cũng là binh hùng tướng mạnh, xé lớp mặt nạ của nhau xuống, nhà họ Diệp cũng không thể gánh nổi.

“Cứ làm theo những gì tôi nói là được.”

Đường Bình Phàm trợn mắt nhìn Đường Thạch Nhĩ, sau đó mới nói tiếp: “Còn nữa, một trăm linh tám điểm sản nghiệp của nhà họ Đường ở Long Đô, cứ để cho họ tự chọn một nơi coi như lời xin lỗi của tôi.”

“Nhưng tôi muốn Diệp Cấm Thành tới đây, có Đường Hải Long đi cùng…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.