Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2365



Chương 2365

Mười giờ trưa, Diệp Phi (Phàm) và Đường Nhược Tuyết chau mày đi vào biệt thự nhà họ Đường.

Đường Kỳ Kỳ lập tức ra nghênh đón họ: “Chị, anh rể, tìm được nhóm bệnh nhân đó chưa?”

Diệp Phi (Phàm) và Đường Nhược Tuyết cùng lắc đầu ngán ngẩm, vật lộn từ tối hôm qua cho đến tận sáng hôm nay, mấy trăm nhân viên chia nhau ra tìm, nhưng một người bệnh cũng chẳng thấy.

Diệp Phi (Phàm) cười khổ: “36 người, ở trong một thành phố hai mươi triệu triệu dân, sao có thể dễ dàng tìm được chứ?”

Diệp Phi (Phàm) phải tận dụng đến cả Thái Linh Chi, còn cho người điều tra cả bệnh viện và người nhà của người bệnh, nhưng cũng chẳng có chút thu hoạch gì.

“Sao, vẫn chưa tìm được à?”

Đường Kỳ Kỳ nghe vậy kinh ngạc: “Một chút manh mối cũng không có sao? Tên Đường Hải Long này giấu người cũng thật kĩ càng?”

Đường Nhược Tuyết xoa xoa đầu ngồi xuống sô pha: “Anh ta trước khi về nước đã âm thầm tính toán hết mọi chuyện, chuẩn bị mất hơn một tháng, sao có thể dễ dàng bị bài lộ như thế?”

“Em thấy hay là cứ báo chuyện này với cảnh sát, để họ thẩm vẫn tên khốn kiếp Đường Hải Long đó.”

Đường Phong Hoa rót cho Diệp Phi (Phàm) một chén trà: “Nói với thằng khốn đó, nếu những bệnh nhân đó xảy ra chuyện gì thì sẽ cho anh ta vào tù.”

“Đúng, nói cho anh ta biết, lấy tính mạng người khác ra làm trò đùa, sẽ khiến anh ta phải chết rũ xác trong tù.”

Hàn Kiếm Phong cũng oai phong lẫm liệt: “Một khi phải ngồi tù, đừng nói đến chức vị chủ tịch, đến một cắc hoa hồng cũng không được lấy.”

“Đường Hải Long mặc dù là công tử bột, nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc, hơn nữa lại lớn lên trong một gia tộc danh giá như nhà họ Đường, ít nhiều cũng có chút thủ đoạn tự vệ.”

Diệp Phi (Phàm) uống một hớp trà, cổ họng ẩm ướt hơi khô rát: “Anh ta tuyệt đối sẽ không tiếp xúc trực tiếp với những bệnh nhân đó, cũng sẽ không tự mình đưa tiền cho người thân của họ, muốn tố cáo anh ta cũng chẳng phải dễ dàng.”

“Điều quan trọng nhất là những người bệnh đó không phải do Đường Hải Long bắt ra từ khu cách ly của bệnh viện, mà là do người nhà của họ làm những thủ tục đúng với quy định dẫn họ ngoài.”

“Vậy làm sao mới có thể tố cáo Đường Hải Long đây?”

“Đừng nói là anh ta không thừa nhận mình đã bắt 36 bệnh nhân kia, thì coi như cũng không có chuyện anh ta giấu họ đi, cậu tố cáo anh ta với tội danh gì được chứ?”

Diệp Phi (Phàm) than thở, trên thế giới này, muốn làm người tốt cũng thật khó, làm người tốt thực sự lại dễ như trở bàn tay.

Đường Phong Hoa kêu lên: “Là tự anh ta nói, sẽ không chữa trị cho các bệnh nhân, làm cho bệnh tình của họ chuyển biến xấu đi, coi mạng người như cỏ rác..” “Chính xác là anh ta đã nói vậy, nhưng chẳng có gì chứng minh thực tế cả.”

So với sự căm phẫn trong lòng của Đường Phong Hoa và Đường Kỳ Kỳ, trên khuôn mặt thanh tú của Đường Nhược Tuyết lại đầy lạnh lùng: “Mà Đường Hải Long cũng có thể nói, anh ta giấu những người bệnh kia là vì sau khi họ bị người nhà đưa ra ngoài, lo lắng bệnh tình của họ sẽ lây cho người khác, gây nguy hiểm cho xã hội…” “Cho nên anh ta vì trách nhiệm với xã hội mà cung cấp chỗ cách ly miễn phí cho các bệnh nhân.”

“Đến lúc không chữa trị được, anh ta sẽ xin lỗi, nói năng lực có hạn…” Đường Nhược Tuyết đương nhiên là hiểu rõ Đường Hải Long, cho nên có thể suy đoán được lý do thoái thác của anh ta, tiện tay bưng chén trà của Diệp Phi (Phàm) lên uống hai ngụm.

Đường Phong Hoa nghe vậy sững sờ, đập bàn quát lớn: “Tên khốn kiếp, thực sự quá xảo quyệt.”

“Bây giờ không phải lúc trách tội Đường Hải Long, việc gấp nhất bây giờ là nhanh chóng tìm được nhóm bệnh nhân kia.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.