Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2371



Chương 2371

”Chỉ là tôi hơi tò mò, các người sao lại cấu kết với Đường Hải Long vậy?”

”Là hắn lợi dụng các người để che giấu bệnh nhân, hay là các người mượn tay hắn để tạo ra cái bẫy này?”

Biến cố tối nay có rất nhiều thứ xảy ra ngoài dự đoán của Diệp Phi (Phàm).

“Chuyện này coi như là trùng hợp.”

Ánh mắt Matsuno Chiyama như dã thú nhìn chằm chằm Diệp Phi (Phàm).

“Do trời xui đất khiến mà tao biết được Đường Hải Sơn đang tìm kiếm một nơi để giấu bệnh nhân.”

“Lúc tao biết được hắn ta muốn dùng đám bệnh nhân này để đối phó với Đường Nhược Tuyết, tao đã biết ngay là cơ hội báo thù cho những anh em của ngài Bắc Đình đã tới rồi.”

“Bởi vì đám bệnh nhân này là đám mắc bệnh nan y nên xác suất rất cao là Đường Nhược Tuyết không cân nổi.”

“Cô ta không thể nào giải quyết chuyện này một cách êm đẹp được, vì vậy với tính cách của mày thì chắc chắn sẽ nhúng tay vào chuyện này.”

“Mà với bản lĩnh cũng như mạng lưới ngoại giao của mày thì việc đào ra tung tích của nhóm người bệnh kia chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”

“Một khi mày đã nghi ngờ đám người mắc bệnh kia ẩn núp ở trang viện Ánh Dương thì dù nó có là cấm địa thì mày cũng sẽ theo dõi nó bằng bất cứ giá nào.”

“Có điều, do áp lực dư luận và phân vân nên mày không thể nào quang minh chính đại vào xông vào đó, cũng không thể nhờ cậy chính quyền tới đó tìm kiếm, vì mày biết nhỡ đâu không tìm được đám người mắc bệnh thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.”

“Cho nên mày sẽ dùng mọi cách để lẻn vào, sau đó dùng bất cứ giá nào để cứu người ra.”

Hắn cười lạnh: “Vì tao biết rõ chuyện này, nên đã tìm cách giăng bẫy giết người ở nơi này.”

Mấy ngày nay, hắn huy động Nhất Niệm Châm Thành của mình ở sơn trại Thiên Phú của Diệp Phi (Phàm), ngày đêm chỉnh sửa những sơ hở của kế hoạch này, chính là muốn chờ đợi thời khắc này.

Diệp Phi (Phàm) khẽ chau mày: “Vì vậy mà anh chắc chắn rằng tôi sẽ đích thân tới? Không sợ nhỡ đâu tôi phái theo anh em tới thì sao?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Ánh mắt Matsuno Chiyama sắc lẻm nhìn chằm chằm Diệp Phi (Phàm), cười nói:

“Cũng có thể, nhưng xác suất là rất thấp, bởi vì tính cách của mày nói lên điều đó.”

“So với tính mạng của mình thì mày càng coi trọng tính mạng của người bên cạnh hơn, trang viên Ánh Dương đã dính dáng quá nhiều, còn liên quan đến mấy chục người mắc bệnh, mày nhất định sẽ đích thân ra tay.”

“Hơn nữa, nếu tao không giết đối thủ là mày thì tao không còn mặt mũi nào trở về nước Dương nữa.”

Hắn bổ sung thêm một câu: “Cho nên dù xác suất chỉ có một phần trăm thì tao cũng muốn thử.”

“Không hổ là thiên tài của Huyết Y Môn.”

Trên mặt Diệp Phi (Phàm) lộ ra một tia tán thưởng: “Không chỉ có y thuật hơn người, dễ dàng tìm ra cơ hội, còn rất kiên nhấn, thậm chí anh còn không sợ mình bị lây bệnh.”

Nhìn thấy thân hình gần như thối rữa củaMatsuno Chiyama, Diệp Phi (Phàm) không khỏi thừa nhận mình đã đánh giá thấp đối thủ, Matsuno trước mặt không hổ với danh xưng là một trong ba đại tiên tài.

“Chẳng qua là chỉ có một mình anh đến xử tôi thì có phải là hơi khinh thường nhau quá?”

“Nếu hiểu tôi thì anh hẳn là nên biết, một mình anh không kìm nổi chân tôi đâu.”

Diệp Phi (Phàm) hơi đứng thẳng người: “Anh nên gọi thêm vài chục cao thủ nữa đến để đối phó với tôi.”

“Cao thủ của Huyết Y Môn nào có chuyện dễ dàng lẻn vào nơi trọng điểm của Long Đô như thế?”

Matsuno Chiyama không thèm giấu diếm Diệp Phi (Phàm).

“Hơn nữa, như vậy sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, rất dễ bị mày phát hiện ra manh mối. Ngay cả Hắc Xuyên Mộ Tuyết mà mày cũng có thể mua chuộc thì tao làm sao dám đảm bảo Huyết Y Môn không có con cờ khác của mày?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.