Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2388



Chương 2388

“Đã biết chúng tôi là phóng viên còn không mau thả người?”

“Các người có biết hành vi của mình là gì không?”

Mộ Hướng Tây tức giận hét lên: “Giam giữ. Nhốt. Hạn chế tự do cá nhân. Nếu đặt hoàn cảnh này vào một quốc gia dân chủ, các người sẽ phải ngồi tù chỉ trong nháy mắt.”

Chiến Phi Tường cũng nổi giận đùng đùng: “Tôi nói cho mấy người biết, chúng tôi là công dân của nước Đức rồi. Hậu quả của việc giam giữ chúng tôi các người không gánh nổi đâu.”

“Thật sự có bản lĩnh đổ tội cho người khác.”

Diệp Phi (Phàm) thản nhiên cười: “Nếu không phải hai người chụp trộm quay lén không hợp pháp thì chúng tôi cũng không thèm quan tâm.”

“Chúng tôi đã nắm trong tay chứng cứ, chúng tôi có quyền công bố sự thật.”

“Ngành công nghiệp sản xuất rượu của Tập đoàn Nhược Tuyết đã giết hại không ít người, hơn nữa còn biến người sống thành cương thi, thương nghiệp quốc doanh lại còn thông đồng coi mạng người như cỏ rác. Vì vậy chúng tôi có trách nhiệm công bố chân tướng sự thật cho thế giới biết.”

Mộ Hướng Tây hùng hồn nói: “Các người ngăn chặn chúng tôi, đó chính là có tật giật mình, chính là trái pháp luật, bao che cho Thần Châu.”

“Đúng vậy, chúng tôi có trách nhiệm phơi bày sự xấu xa này cho mọi người.”

Chiến Phi Tường cũng nghiêm nghị hét lên: “Không ai có tư cách ngăn cản chúng tôi điều tra chân tướng sự thật.”

“Tôi nói cho các người biết, cách giải quyết tốt nhất lúc này là thả chúng tôi ra, đồng thời bồi thường một ngàn vạn, sau đó để chúng tôi vào chụp ảnh và hỏi thăm tình hình bệnh nhân.”

“Sau đó để chúng tôi báo cáo chân tướng chuyện nay cho báo Goddess Times.”

“Xử phạt Thần Châu như thế nào, trừng phạt công ty và mấy người ra sao, báo Goddess Times sẽ xét xử công bằng các người.”

Anh ta đe dọa Diệp Phi (Phàm) và Đường Nhược Tuyết: “Các người nghe rõ chưa?”

Nhìn dáng vẻ tự cho mình là đúng của bọn họ, Đường Nhược Tuyết chẳng nói gì hừ một tiếng.

“Đầu tiên, chỉ cần là trách nhiệm của Đường Nhược Tuyết, tôi sẽ đứng ra gánh vác, tuyệt đối không trốn tránh trách nhiệm.”

“Cho dù là bồi thường lần nữa hay phải ngồi tù, Đường Nhược Tuyết tôi sẵn sàng chấp nhận phán quyết công bằng của pháp luật.”

“Thứ hai, chúng tôi đã nói với ai người là không ai có thể chụp ảnh và phỏng vấn bệnh nhân nếu không có yêu cầu của chính phủ và gia đình.”

“Khi họ khá hơn và đồng ý, các người có thể phỏng vấn tùy thích”.

“Thứ ba, vạch trần sự kinh tởm của thế giới sao?”

Cô cười nhạt: “Tôi vừa mới điều tra một chút, nước Đức là quốc gia có nhiều bệnh nhân mắc bệnh cương thi nhất, tại sao các người không vạch trần nguyên nhân?”

Mộ Hướng Tây gân cổ hét lên: “Chúng tôi vạch trần ai hay không vạch trần ai là chuyện riêng của chúng tôi. Không đến lượt cô quyết định.”

Đường Nhược Tuyết hỏi: “Không bắt buộc các anh cũng được. Vậy theo lý lẽ của các người, phóng viên Thần Châu cũng có thể lột trần tội ác của nước Đức đúng không?”

“Nhưng cách đây vài ngày, một vài phóng viên Thần Châu thường trú ở nước ngoài chỉ đưa tin khách quan về bệnh tình của các quan chức cấp cao ở Đức đã bị Chính phủ Đức phạt mười vạn và bị trục xuất về nước.”

Cô liếc đôi mắt sắc bén: “Công lý ở đâu?”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.