Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2406



Chương 2406

Phóng viên liếc nhìn điện thoại của đám người Lưu Quốc Cường, nhận ra toàn bộ số tiền đều được rút lại sau khi chuyển khoản theo hẹn, còn mỗi người một triệu, nhất thời khiến bọn họ cảm thấy hứng thú.

Trong lúc bọn họ đang thảo luận, sắc mặt Đường Hải Long thay đổi: “Rút lại một triệu cái gì chứ, tiền này không phải do tôi rút lại.”

“Không phải anh rút, vậy anh đưa tiền đây.”

Lưu Quốc Cường vô cùng tức giận nói: “Anh không thể giả vờ chuyển tiền cho chúng tôi rồi lại rút tiền lại như vậy được.”

“Những một triệu đấy, anh nói không phải anh rút là được sao? Có phải anh nghĩ chúng tôi ngu không?”

Những người nhà khác cũng lòng đầy căm phẫn: “Mau đưa tiền ra đây.”

“Số tiền này không phải là do tôi rút lại. Không, tôi cũng không chuyển một triệu cho các người.”

Nhìn thấy đám người Lưu Quốc Cường vây quanh mình, Đường Hải Long hét lên một câu: “Tôi bị điên hay sao mà đưa cho các người nhiều tiền như vậy chứ.”

Lưu Quốc Cường cũng vô cùng tức giận: “Số tiền này không phải do anh chuyển, vậy thì rơi từ trên trời xuống chắc? Trong tay chúng tôi còn có thỏa thuận nữa đấy.”

“Đúng vậy, anh không thể chối được đâu.”

Những người nhà khác cũng lần lượt hét lên: “Mau đưa một triệu cho chúng tôi, đầu chúng tôi đã bị đập thành thế này rồi, không chuyển lại một triệu thì anh không xong với chúng tôi đâu.”

Những người nhà này vốn dĩ ham mê tiền bạc, bây giờ đã đập đầu thành thế này, tiền lại mất thì sao chịu để yên được chứ?

“Tôi nói cho các người biết, tôi chỉ chuyển cho các người mỗi nhà mười vạn, một triệu gì đó, không liên quan gì đến tôi cả, tôi không hề chuyển cũng không hề rút lại.”

Đường Hải Long vội vàng nhất thời ăn nói không kiêng nể gì: “Đừng có coi tôi là người tiêu tiền như rác, tôi không ngu mà chuyển cho các người ba sáu triệu chỉ để đổ tội cho Đường Nhược Tuyế.”

“Ồ!”

Phóng viên tại hiện trường nghe thấy vậy thì kinh ngạc, không ngờ Đường Hải Long thật sự bỏ tiền ra mua chuộc người nhà bệnh nhân.

Như thế xem ra, lời nói của Đường Nhược Tuyết là thật rồi.

“Đường Hải Long, anh làm người không thể như thế được.”

Lưu Quốc Cường tức giận lao lên phía trước, lau sạch máu trên trán hét lên: “Hôm qua anh không thể lừa dối chuyển cho chúng tôi một triệu, khiến chúng tôi dùng cả sinh mệnh và máu tươi ra diễn, hãm hại Đường Nhược Tuyết vận chuyển người nhà chúng tôi, nháy mắt khi sự việc sắp thành rồi thì lại rút tiền lại chứ.”

“Cũng may mà chúng tôi mở tin nhắn chuyển khoản, cũng may mà số tiền này được rút lại sớm, nếu không chúng tôi là bị anh lừa rồi.”

“Tôi nói cho anh biết, chúng tôi đã làm xong chuyện rồi, không đưa tiền là không được, hôm nay anh không chuyển lại một triệu, chúng tôi sẽ liều mạng với anh.”

“Chúng tôi còn nói cho phóng viên biết, là do anh muốn cố gắng chiếm lấy vị trí của Đường Nhược Tuyết, dùng tiền để mê hoặc chúng tôi đưa người nhà về, sau đó gây rối với Đường Nhược Tuyết giúp anh.”

“Trong tay chúng tôi còn có hai lần chuyển khoản của các người, nếu như không phải do hai lần trước các người chuyển tiền sòng phẳng, chúng tôi sẽ không cho phép trì hoãn chuyển một triệu vào tài khoản đâu.”

“Đường Hải Long, máu của chúng tôi không thể chảy lãng phí được.” Lưu Quốc Cường giơ cánh tay lên hô.

Những người nhà khác cũng lập tức phối hợp theo: “Không được lãng phí.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.