Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2408



Chương 2408

“Cạn ly vì cuộc họp báo.”

“Cạn ly vì thắng lợi của chủ tịch Tuyết.”

Sáu rưỡi tối, Kim Chi Lâm được thắp sáng rực rỡ, Đường Nhược Tuyết mở tiệc đãi khách.

Phía sân sau có bày ba bàn, món ăn đủ loại, đồ uống phong phú, khiến Tôn Bất Phàm và Hàn Kiếm Phong rất hài lòng.

Diệp Phi (Phàm) và Tống Hồng Nhan cũng uống không ít rượu, ngược lại Đường Nhược Tuyết lại dùng nước ô mai thay rượu.

Nhóm người nghĩ rằng cô phải để đầu óc tỉnh táo để chủ trì nên cũng không làm loạn lên bắt cô uống rượu.

Nhìn thấy nhóm người ăn uống linh đình, cười nói náo nhiệt. Đường Nhược Tuyết thở phào, gương mặt luôn lạnh lùng cũng có chút ấm áp.

Bây giờ cô đã hiểu được phần nào, tại sao Tần Thế Kiệt lại ở Kim Chi Lâm, tại sao Tống Hồng Nhan lại thường chạy đến đây, đến cả chị cả Đường Phong Hoa cũng coi nơi này là nhà rồi.

Quả thật Lâm Chi Lâm là một đại gia đình, thẳng thắn, đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau, là một nơi vô cùng sạch sẽ giữa xã hội vật chất như vậy.

Nếu không phải gánh nặng của cô quá lớn, cô cũng muốn ở lại đây làm việc nhà.

“Sao lúc vui thế này lại không uống mấy ly chứ?”

Trong lúc Đường Nhược Tuyết đang suy nghĩ thì Tống Hồng Nhan đi đến, lắc rượu trong ly cười nói: “Uống nước ô mai thì chán quá.”

“Tôi bị cắn, phải tiêm phòng uốn ván, không được uống rượu.”

Đường Nhược Tuyết giơ bàn tay đang băng bó của mình lên tìm một lý do thích hợp, sau đó hiếm khi bình tĩnh nói chuyện với Tống Hồng Nhan: “Chuyện của Đường Hải Long, cảm ơn cô.”

“Cô không cần phải cảm ơn tôi.”

Tống Hồng Nhan cười nhạt, không hề che đậy: “Chắc trong lòng cô cũng biết, chuyện này không phải là tôi giúp cô, tôi chỉ thay Diệp Phi (Phàm) giải trừ phiền phức mà thôi.”

“So với sống chết của cô, tôi càng không muốn nhìn thấy Diệp Phi (Phàm) u buồn không vui.”

“Cho nên tôi không thể nhận lời cảm ơn của cô, nếu như cô thật sự muốn cảm ơn, thì đi cảm ơn Diệp Phi (Phàm) đi.”

Cô ta biết thẳng thắn như vậy sẽ khiến người khác khó chịu, nhưng cô ta không muốn giả vờ trước mặt Đường Nhược Tuyết.

“Tôi hiểu rồi.”

Đường Nhược Tuyết khẽ thở dài: “Nhưng vẫn phải nói một lời cảm ơn, có tiếp nhận hay không là chuyện của cô, có nói hay không là chuyện của tôi.”

“Cô có tính cách như vậy, chả trách Diệp Phi (Phàm) lại mê mệt cô như vậy.”

Tống Hồng Nhan mỉm cười: “Chỉ là tôi muốn nhắc nhở cô, bây giờ chưa đến lúc nói lời cảm ơn đâu.”

“Mặc dù đã tạm thời giành chiến thắng, Đường Hải Long không thể cạnh tranh vị trí với cô nữa, nhưng chuyện này vẫn chưa hoàn toàn kết thúc đâu.”

“Đối với tên khốn nạn như Đường Hải Long, thân bại danh liệt sẽ không khiến anh ta rút lui đâu, ngược lại còn khiến anh ta càng trở lên cuồng loạn hơn.”

“Cô nên nhân lúc anh ta đang như chuột chạy qua đường mà đẩy anh ta xuống vực sâu đi.”

“Chỉ khi anh ta không thể vực dậy được nữa hoặc là mất mạng, thì mối nguy hiểm là anh ta mới coi như hoàn toàn biến mất.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.