Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2419



Chương 2419

Diệp Phi (Phàm) nhìn Đường Hải Long, lạnh lùng lên tiếng: “Xem ra chỉ giam giữ vài ngày không đủ cho anh tỉnh lại thì phải.”

“Đồ vô lại, lần trước bị anh tóm nhưng lần này thì không còn may mắn như vậy nữa đâu.”

“Báo cảnh sát? Để tao báo cảnh sát, nói mày hành hung tao trước mặt mọi người, còn lấy ấm trà đập vào đầu tao.”

Đường Hải Long hung tợn nhìn Diệp Phi (Phàm) nói: “Lúc này đây, sẽ đến phiên tao đưa mày vào tù.”

Anh ta vội nghiêng đầu ra hiệu cho vệ sĩ báo cảnh sát, muốn dùng kế gậy ông đập lưng ông.

“Báo cảnh sát đi, để xem tội danh các người hạ độc người khác lớn hơn hay tội đánh người bị thương lớn hơn.”

Diệp Phi (Phàm) lạnh nhạt nhìn Đường Hải Long, nở nụ cười lạnh lùng: “Tội danh lần này mà là thật thì e rằng ngồi mấy tháng cũng sợ không ra được.”

“Hạ độc cái gì? Tao căn bản là không biết mày đang nói gì hết?”

Lông mày Đường Hải Long giật giật, nhưng vẫn ngoan cố mở miệng thanh minh: “Kỳ Kỳ đường đường là em gái của tao, tao tâm sự cùng nó một chút thì có gì không được?”

“Đừng có chối là không có.”

Diệp Phi (Phàm) nhếch môi cười nhạt: “Hoa đào đỏ trên người Đường Kỳ Kỳ, cái này chắc vẫn còn ở trên người của anh đúng không?”

Sắc mặt Đường Hải Long lập tức biến đổi, trong vô thức nắm chặt túi quần, sau đó vội vàng bảo đàn em của mình ngừng báo cảnh sát.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến, y thuật của Diệp Phi (Phàm) lại đỉnh cao như vậy, đối với mấy loại thuốc kích d*c như thế này cũng có hiểu biết rất rõ.

“Đồ vô lại, có chút năng lực đó, nhưng đáng tiếc lần này khác với lần trước.”

Đường Hải Long lui ra phía sau vài bước, đứng ở bên cạnh người thanh niên kiêu ngoại kia, lên tiếng: “Có cậu chủ Vệ ở đây, mày không dễ gì động thủ với tao được đâu.”

“Cậu chủ Vệ, người kia chính là Diệp Phi (Phàm). Diệp Phi (Phàm) Dương và Dương Bá Cục là bị anh ta đưa vào.”

Đường Hải Long trực tiếp chỉ ra kẻ gây tai họa: “Nhà họ Đường với nhà họ Diệp có mâu thuẫn cũng là do nó khơi mào.”

Nghe được ba chữ cậu chủ Vệ, hai mắt Thần Long nheo lại lại, sát khí chợt lóe lên rồi biến mất.

“Diệp Phi (Phàm)?”

Thanh niên kiêu ngạo kia đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó vỗ đầu, hiển nhiên nghĩ ra cái gì đó, nụ cười càng sâu hơn.

Anh ta chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Phi (Phàm), ngoài cười nhưng trong không cười.

“Cậu có phải là quốc sĩ Diệp nổi tiếng, người đã phô bày kĩ thuật y học của mình cũng với sử dụng ba phương pháp để giành chiến thắng không?”

“Đụng đến anh em của tôi, cướp người phụ nữ của tôi, còn không thèm nhìn đến sự tồn tại của Vệ Hồng Hồ tôi, cậu cũng thật là kiêu ngạo quá đó.”

Người thanh niên kỳ lạ lên tiếng nói chuyện, giọng điệu hay thanh âm đều nghiêm túc khiến cho mấy cô gái trong lòng không khỏi run sợ.

“Bốp.”

Diệp Phi (Phàm) đột nhiên tiến lên, trực tiếp nhảy vào đám người đang bất ngờ không kịp phòng bị, một chân đạp thẳng vào người Vệ Hồng Hồ đanh khinh thường mình.

Tiếp theo ngón tay anh chạm vào đối thủ tùy tiện hất một cái.

“Đây này, đây mới gọi là kiêu ngạo.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.