Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2446



Chương 2446

Đường Thất vội đem nó giới thiệu một phen: “Đây là trâu đực Bàng Bối, trời sinh tính hiếu chiến, nó từ Bắc Phi vận chuyển lại đây, tuổi còn rất nhỏ, tiềm lực không tồi, nhưng hiện tại sức chiến đấu không được cho lắm.”

“Đừng nhìn nó có một bộ dáng bộ dáng như tạc tượng thế này, thật ra nó chính là con trâu vẫn còn không chưa từng đấu trận nào, không có gặp đòn hiểm xã hội.”

Thật cẩn thận nhắc nhở Diệp Phi (Phàm): “Nó không phải là đối thủ của Ngưu Ma Vương.”

Đường Như Tuyết lôi kéo Diệp Phi (Phàm) chỉ về phương hướng phía trước: “Diệp Phi (Phàm), con trâu này quả thật còn rất nhỏ, phía trước có mấy con lớn và mạnh mẽ, chúng nó cơ hội lớn hơn một chút.”

Diệp Phi (Phàm) ngược lại không có rời đi, mà lại rất có hứng thú nhìn trâu đực Bàng Bối: “Khung xương chặt chẽ, rất tốt mà.”

“Tứ chi có kết cấu hoàn mỹ, sức bật mạnh, tốt, tốt lắm.”

“Đầu có sừng rộng lớn, có đủ lực chống đối.”

“Ánh mắt kiên định, có khí phách.”

Diệp Phi (Phàm) vòng quanh giống như là đang thưởng thức một món đồ cổ vậy, vòng quanh rào chắn bên người trâu đực Bàng Bối, cứ đổi tới đổi lui như thế.

Ba phút sau, Diệp Phi (Phàm) hơi nghiêng đầu hướng về phía Đường Như Tuyết nói một cách chắc chắn: “Chính là nó.”

Đường Như Tuyết sửng sốt: “Con trâu này vẫn còn quá non, quá nhỏ, làm sao mà có thể đi ra chiến đấu được đây?”

“Nghé con mới sinh không sợ cọp.”

Diệp Phi (Phàm) cười ha ha một tiếng, trong mắt có một ánh sáng loé qua: “Đường Thất, chuẩn bị cho tôi một hồ nước bạc hà.”

Đường Thất nhanh chóng dựa theo lời Diệp Phi (Phàm) phân phó, làm ra một hồ nước bạc hà để cho trâu đực Bàng Bối ngâm trong đó.

Tiếp theo Diệp Phi (Phàm) lại phối chế một ít thứ lẫn vào trong bạc hà, sau đó cho chú trâu nhỏ đi vào.

Cuối cùng, Diệp Phi (Phàm) còn thi triển ngân châm, để cho da trâu hấp thu không ít nước hồ.

Đường Như Tuyết cảm thấy khó hiểu việc làm của Diệp Phi (Phàm), sau đó cô lại khuyên bảo anh cho chú trâu nhỏ này đi uống thuốc k1ch thích vào. Diệp Phi (Phàm) đương nhiên không chút do dự mà từ chối.

Một tiếng rưỡi sau, khi đã ăn uống no đủ xong, trâu đực Bàng Bối tắm xong bước ra, không chỉ có thân thể càng thêm sạch sẽ mà lại còn tràn ngập hơi thở bạc hà.

Vô cùng thoải mái.

Diệp Phi (Phàm) còn đặt cho nó một cái tên là Ngưu Phá Trúc.

Hy vọng nó có thể thế như chẻ tre.

Sau khi đã chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, Diệp Phi (Phàm) mang theo Đường Như Tuyết bọn họ đi ra hậu trường.

“Tên nhãi ranh kia, thời gian không sai biệt lắm, có phải có thể khai chiến rồi hay không?”

Diệp Phi (Phàm) vừa mới hiện thân, Tần Cửu Thiên đã ngẩng đầu lên, kẹp xì gà chỉ hướng về phía Diệp Phi (Phàm).

“Nhanh chóng thi đấu đi, tôi chờ năm phút để giải quyết xong chiến đấu rồi còn trở về ăn cơm.”

“Đương nhiên, còn phải mang theo một đôi tay thắng được làm chiến lợi phẩm mang trở về.”

Ánh mắt anh ta hơi nghiền ngẫm mà nhìn Diệp Phi (Phàm), sau đó bắt đầu giở trò mèo vờn chuột.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.