Chương 2469
“Hầu Môn sâu như biển.”
Diệp Phi (Phàm) nghe thấy vậy thì nhìn về phía người phụ nữ quyến rũ kia: “Tên hay, xem là đây là nơi vào được nhưng không ra được. Không biết cô tên là gì?”
“Tề Khinh Mục, người phụ trách Hầu Môn, cũng là người nắm giữ vận mệnh của anh.”
Tề Khinh Mục chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Phi (Phàm), khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Đã đến đây thì không ai có thể tìm được anh, cũng không ai có thể cứu được anh đâu.”
“Đúng rồi, muộn thêm chút nữa, Đường Nhược Tuyết cũng sẽ bị đưa đến đây.”
Nụ cười nhẹ rất khinh thường, nhưng lại bao hàm ý lạnh khiến người khác chấn động.
Diệp Phi (Phàm) nhắc lại một lần: “Tề Khinh Mục? Được, tôi nhớ rồi.”
Tề Khinh Mục cười nhạt: “Nhớ tên tôi làm gì?”
Diệp Phi (Phàm) đột nhiên bóp khuôn mặt cười đáng ghét kia: “Đương nhiên là trả thù cô rồi, lẽ nào lấy cô chắc.”
“Khốn nạn.”
Tề Khinh Mục giãy khỏi tay Diệp Phi (Phàm), lùi về phía sau mấy bước, tức giận hét lên.
“Người đâu, đánh gãy tay của anh ta.”
“Lách cách.”
Theo lệnh của Tề Khinh Mục, hàng chục nam nữ giơ súng, tràn đầy sát khí hướng vào tay chân của Diệp Phi (Phàm).
Cùng lúc đó, mấy luồng sát khi âm thầm dâng trào, có rất hỏa lực ở các tầm cao chỉ huy chĩa vào Diệp Phi (Phàm).
Chỉ cần Tề Khinh Mục phất tay một cái, bọn họ sẽ không hề lưu tình mà công kích.
Diệp Phi (Phàm) khẽ híp mắt cảm nhận sát khí, nhưng trên mặt không hề có chút sợ hãi nào.
“Dừng tay.”
Hàn Tứ Chỉ vẫn luôn im lặng cũng thay đổi sắc mặt, tiến lên chặn trước mặt Diệp Phi (Phàm) nói: “Tổ trưởng Mục, Diệp Phi (Phàm) là Quốc sĩ Thần Châu, thân thế vô cùng hiển hách.”
“Trước khi làm xong trình tự và kết tội anh ta, không ai được làm bị thương anh ta.”
“Nếu không hậu quả không phải là thứ mà cô tôi có thể chịu trách nghiệm được.”
Anh ta nhắc nhở Tề Khinh Mục đang kiêu căng ngạo mạn: “Hy vọng tổ trưởng Mục sẽ không động dao động súng giết người.”
“Anh Hàn nói đúng, tôi là quốc sĩ, có thể đến nơi này hợp tác điều tra với các người, là đã cho các người thể diện rồi đấy.”
Diệp Phi (Phàm) cũng chắp tay sau lưng cười nhạt: “Nếu không các người hoàn toàn không bắt được tôi đâu, càng không thể đưa tôi ra khỏi Long Đô được.”
“Tôi đồng ý hợp tác với các người để điều tra chân tướng, không có nghĩa là tôi sẵn sàng đồng ý chịu đựng trừng phạt của các người.”
Anh bổ sung thêm một câu: “Cho nên tốt nhất các người đừng có mà nổ súng, nếu không mọi người sẽ không còn thể diện nữa đâu.”
“Câm miệng.”
Ngón tay đang ở trên không trung của Tề Khinh Mục do dự một lúc, cuối cùng không cam lòng bảo người thu súng lại.
Đối với cô ta mà nói, Diệp Phi (Phàm) đến nơi này chả khác gì miếng thịt nằm trên thớt, chỉ có thể mặc Tề Khinh Mục cô ta làm thịt.