Chương 2474
Thanh niên đeo bông tai dẫn mười mấy người mặc đồ đen tiến lên, đẩy hết đám bảo vệ Diệp Đường đang chặn đường ra, đi vào như chốn không người.
Đường Thất vô thức chắn trước mặt Diệp Phi (Phàm) và Đường Nhược Tuyết hét lên: “Các người muốn làm cái gì?”
“Bốp.”
Thanh niên đeo khuyên tai không nói hai lời, đạp Đường Thất ngã xuống đất: “Đây là đồng phạm.”
“Đánh nó.”
Mười mấy người đàn ông mặc đồ đen cũng rút vũ khí ra, trên đầy sát khí hướng vào đầu nhóm người Đường Nhược Tuyết.
Miệng súng đen ngòm, chốt bảo hiểm được mở ra, khoảng cách thích hợp, trói buộc hành động của nhóm người Đường Nhược Tuyết.
Còn có một người khác đi đến bên cạnh, giẫm vào lưng Đường Thất.
Đường Thất định chống lại, một đầu gối đập đến khiến đầu anh ta ong ong, miệng mũi tóe máu ngã xuống đất.
Anh ta còn chưa kịp giãy dụa đứng dậy, thì lại có vài người bước đến giẫm đạp anh ta xuống đất, bảy tám người lần lượt giẫm đạp anh, ra tay rất tàn nhẫn, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
“Bốp bốp bốp.”
Đầu Đường Thất chảy máu, muốn phản kháng, nhưng trên đầu lại có miệng súng áp vào.
Đường Đông muốn tiến lên phía trước lôi Đường Thất ra, kết quả cũng bị thanh niên đeo bông tai kia đạp mạnh một cái vào đầu gối, kêu một tiếng rồi quỳ xuống đất.
Sau đó, anh ta cũng bị người khác giẫm xuống đất, cũng bị giẫm đạp.
“Dừng tay dừng tay.”
Đường Nhược Tuyết nghiêm giọng hét lên, nhưng hoàn toàn không có ai quan tâm: “Sao các người lại đánh người?”
Đám người ông Lệ xem như không nhìn thấy, còn tỏ ra vẻ thích thú, cuối cùng thở một hơi ác khí.
Mấy người vệ sĩ của Diệp Đường muốn chạy đến kéo người thanh niên đeo bông tai ra, nhưng lại bị người của Vệ Hồng Hồ cố ý ngăn lại.
“Dừng tay. Dừng tay cho tôi.”
Đường Nhược Tuyết quên mình đẩy một người mặc đồ đen muốn giẫm vào đầu Đường Thất: “Đừng đánh nữa, dừng tay lại hết cho tôi.”
“Bốp.”
Không để cho Đường Nhược Tuyết nói hết, người phụ nữ đeo kính râm đã tiến lên phía trước.
Cô ta túm lấy tóc Đường Nhược Tuyết, bốp một tiếng, một bàn tay tát vào mặt Đường Nhược Tuyết, mắng: “Giết anh trai của Tần Mục Nguyệt tôi, cô nói tôi phải dừng tay thế nào?”
Cô ta kéo tóc Đường Nhược Tuyết xuống, lộ ra vẻ hung ác không thể che dấu.
Đường Nhược Tuyết hừ một tiếng lui về sau, trên gương mặt trắng nõn có năm vết ngón tay: “Anh cô không phải tôi giết.”
“Bốp.”
Tần Mục Nguyệt lại tiến lên một bước, trực tiếp hất Đường Nhược Tuyết ngã xuống đất.
“Là do cô sai người đi giết, cô còn dám chối sao?”
“Người đâu, giết chết cô ta cho tôi.” Cô ta hạ lệnh.
Đám người thanh niên đeo bông tai kia quay đầu xông về phía Đường Nhược Tuyết.