Chương 2476
“Trước mặt bao nhiêu người thế này mà đám bắn tôi, đừng nói đến anh chỉ là một Quốc sĩ cấp thấp, cho dù anh là Quốc sĩ đừng đầu thì cũng xui xẻo rồi.”
Khuôn mặt xinh xắn của Tần Mục Nguyệt trở lên méo mó: “Không nổ súng, tôi không làm gì được anh. Nổ súng rồi, bà Triệu cũng không thể bảo vệ được anh.”
Uy hiếp mình đã là một tội nặng, còn nổ súng với mình thì sẽ càng đại nghịch vô đạo hơn.
Diệp Phi (Phàm) mất đi sự bảo vệ của bà Triệu thì chỉ là một con kiến phải nhún nhường thôi, lẽ nào tên nhóc này không biết sao?
“Dám động vào Nhược Tuyết, tôi không quan tâm hậu quả.”
Diệp Phi (Phàm) đỏ mắt nói với Tần Mục Nguyệt: “Còn dám động vào một sợi tóc của cô ấy, tao sẽ giết hết bọn mày.”
Anh bảo Đường Thất và Đường Đông đỡ Đường Nhược Tuyết dậy trốn ra sau lưng mình.
Anh liếc nhìn Đường Nhược Tuyết, thấy cô không bị nghiêm trọng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Diệp Phi (Phàm), mày mau bỏ súng xuống, thả cô Tần ra, ngoan ngoãn đầu hàng đi.”
Ông Lệ Lão Qủy cầm súng, chậm rãi đi về phía Diệp Phi (Phàm), sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc: “Nếu không sẽ giết không luận tội.”
Vệ Hồng Hồ cũng rống lên: “Tên điên này, mau thả Mục Nguyệt ra.”
Đây là người phụ nữ mà anh ta thích, bị Diệp Phi (Phàm) uy hiếp thế này, còn nổ súng, trong lòng đã vô cùng tức giận, chỉ là hai tay đã bị đứt, không thể tấn công Diệp Phi (Phàm).
Vẻ mặt Hàn Tứ Chỉ rất phức tạp, nhưng không lên tiếng, ngược lại lại nghiêng người về phía trước, chặn một vài vũ khí đang chĩa về phía Diệp Phi (Phàm).
“Đừng có nhiều lời, mở đường, để nhóm người Đường Nhược Tuyết rời đi.”
Ánh mắt Diệp Phi (Phàm) hung dữ: “Nếu không mọi người cùng nhau chết.”
Bây giờ anh đã không tin đám người Tề Khinh Mục nữa, có lẽ Hầu Môn không phải vấn đề gì lớn, nhưng đám người Tề Khinh Mục như bom hẹn giờ, đám người Hàn Tứ Chỉ rất khó khống chế.
Tần Mục Nguyệt tức giận đến bật cười: “Các người giết anh trai tôi, ở đây ngông cuồng, còn muốn đi sao? Mơ đi.”
Diệp Phi (Phàm) không hề quan tâm, họng súng tụt xuống, chọc vào cổ Tần Mục Nguyệt,
Họng súng nóng ran khiến cơ thể Tần Mục Nguyệt run rẩy.
“Đừng động.”
Tần Mục Nguyệt đột nhiên hét lên một tiếng, khuôn mặt tái nhợt vẫn luôn miệng nói cá chết lưới rách, cuối cùng cũng xuất hiện một tia cảm xúc mà người thường nên có, giọng nói khẽ run rẩy.
Không có ai là không sợ chết.
Trong lòng Tần Mục Nguyệt rất tức giận, cũng rất tủi nhục.
Cô ta uất ức hét ra hai chữ, cô ta cũng nghĩ đến việc ôm Diệp Phi (Phàm) cùng chết, trả thù cho anh trai mình.
Nhưng khi họng súng nóng bỏng chĩa vào người mình, bản năng sinh tồn vẫn khiến cô ta vô hình trung thỏa hiệp.
Sau đó cô ta biến xấu hổ thành tức giận gầm lên: “Diệp Phi (Phàm), có bản lĩnh thì một phát bắn chết tôi đi, đừng có ở đây như đàn bà nữa.”
Diệp Phi (Phàm) tỏ vẻ thờ ơ: “Tránh đường.”
Đám người Lệ Lão Qủy và thanh niên đeo bông tai đừng bất động, cầm vũ khí sống chết cản đường Diệp Phi (Phàm).