CHương 2486
“Cô nhỏ, buổi sáng tốt lành, đã ăn sáng chưa? Cùng nhau ăn một chút không?”
Diệp Như Ca không đáp lại, cũng không nhiều lời vô nghĩ trực tiếp đi đến trước mặt Diệp Cấm Thành.
Bốp.
Cô gái da trắng nõn như ngọc đột nhiên giơ cao tay sau đó giáng xuống một cái bạt tai trên mặt Diệp Cấm Thành.
Bởi vì gương mặt của anh ta quá mức trắng cho nên một cái tát này hạ xuống, thẳng tay có thể thấy được rõ ràng đã làm cho khóe miệng kia chảy ra một ít máu.
Diệp Cấm Thành không run cũng không sợ, trên mặt vẫn duy trì vẻ ôn nhu và tự nhiên như cũ.
Anh ta rút khăn tay ra, nhẹ nhàng lau đi vệt máu trên khóe miệng của mình.
“Cậu thật sự làm cho tôi thấy thất vọng.”
Tông giọng Diệp Như Ca sắc bén, mang theo trong đó một chút gì đó chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Diệp Cấm Thành vứt khăn tay qua một bên, nhưng cũng không có tức giận, chỉ nhìn Diệp Như Ca mỉm cười: “Cô nhỏ làm vậy là vì chuyện của Diệp Phi (Phàm) sao?”
“Cậu tăng liều lượng thuốc cảm pha với nước để tôi ngủ sâu hơn, tôi đã tưởng cậu đang đau lòng cho tôi, quan tâm tôi, hy vọng tôi sẽ sớm bình phục.”
“Diệp Đường đã nhờ Diệp Phi (Phàm) và Đường Nhược Tuyết hỗ trợ điều tra, tôi tin tưởng Diệp Phi (Phàm) trong sạch, cũng tin tưởng cậu và cậu chủ Diệp Đường, chắc chắn sẽ không nhân cơ hội này mà trả đũa chuyện của Diệp Phi (Phàm).”
“Vì thế tất cả mọi thứ đều được giải quyết theo thứ tự.”
Diệp Như Ca nhìn chằm chằm đứa cháu mà bà ấy một mực tin tưởng, một mực cưng chiều, trong ánh mắt lạnh như băng lộ ra sự thất vọng tràn trề.
“Dù sao tôi đối với cậu cũng thật không thể ngờ được, cậu lại trả thù Diệp Phi (Phàm).”
“Vụ án mạng còn chưa được thẩm vấn rõ ràng, cậu lại để cho Tần Mục Nguyệt bọn họ giương oai với Đường Nhược Tuyết, gián tiếp khiến cho Diệp Phi (Phàm) phải ra tay.”
“Nếu không phải Chu Tĩnh Nhân và Cửu Thiên Tuế bọn họ tới kịp, thì có phải cậu sẽ bắn chết Diệp Phi (Phàm) đúng không?”
“Sau đó sẽ để Tần Mục Nguyệt quan sát vết thương của Diệp Phi (Phàm) rồi báo cho Hằng Điện?”
Tông giọng của Diệp Như Ca tự nhiên cũng cao lên, cô đã biết rõ tường tận chân tướng chuyện xảy ra tối hôm qua, dĩ nhiên có thể nhìn thấu được những gì người thường bỏ qua.
“Cô nhỏ, cháu mặc kệ cô có tin hay không, Diệp Cấm Thành có thể thề với trời.”
Trên mặt Diệp Cấm Thành không có một chút gì thay đổi: “Đối với Diệp Phi (Phàm), hoàn toàn là chuyện công tư phân minh, sẽ không có việc vì Diệp Phi (Phàm) mà báo thù.”
“Không có ý trả thù.”
Đôi mắt Diệp Như Ca lạnh lùng nhìn cháu mình: “Vậy cậu giải thích tại sao Tần Mục Nguyệt lại chạy tới cửa Hầu môn vậy?”
“Theo hiểu biết của tôi thì cô ta không có tham gia vào nhà họ Diệp, vậy thì có tư cách gì đi đến cửa Hầu môn đây?”
Trước ngày hôm nay, đối với đứa cháu này bà ấy vô cùng chiều chuộng cũng vô cùng tín nhiệm, nhưng hiện tại trong tiềm thức của bà áy lại nghi ngờ mỗi một chữ một từ của anh ta.
Đây là nỗi thất vọng sau khi sự tin tưởng tuyệt đối bị phá hủy.
“Tần Cửu Thiên đã chết, cô ấy vô cùng đau buồn, Tề Khinh Mục mới gọi cho cô ấy để an ủi.”