Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2487



Chương 2487

Diệp Cấm Thành giải thích một câu: “Cháu thật sự không nghĩ tới, Tần Mục Nguyệt lại xúc động lỗ mãng như vậy, không hề báo trước mà ra tay với Đường Nhược Tuyết.”

“Chỉ là tình hình vốn có thể khống chế nhưng Diệp Phi (Phàm) lại không quan tâm mà lao tới đả thương người khác, còn bắt cóc Tần Mục Nguyệt chạy trốn, cuối cùng lại gây ra một trận xung đột lớn.”

“Việc này Tề Khinh Mục cũng có trách nhiệm nhưng trách nhiệm của Diệp Phi (Phàm) càng lớn hơn. Thân đã mang tội còn dám động súng có thể không khiến cho nhiều người tức giận sao?”

“Về chuyện bắn loạn súng chết người mà cô nói chỉ là uy hiếp bằng miệng mà thôi, sự thật là Tề Khinh Mục bọn họ căn bản không dám nổ súng đâu.”

Thanh âm Diệp Cấm Thành trầm xuống: “Nói như thế nào đi nữa thì Diệp Phi (Phàm) cũng là quốc sĩ, không có phán quyết có tội, không có cái gật đầu của Hằng Điện, người Hầu môn sao dám đụng tới dù chỉ một cọng lông tơ của anh ta?”

“Cô nhỏ xem xem, Tần Mục Nguyệt bị bắn trúng một chân, Tề Khinh Mục bọn họ cũng không nổ súng lung tung.”

Anh ta cố gắng giải thích, giống như là đang thể hiện rằng mình cần sự tin tưởng của Diệp Như Ca.

Vẻ mặt Diệp Như Ca lạnh nhạt: “Ngay cả khi cậu nói mấy thứ này cũng không thể thuyết phục được tôi, cậu cảm thấy mình có thể lừa được bọn cáo già Chu Trường Sinh sao?”

“Cô nhỏ, sao cháu lại không hiểu được, Diệp Đường làm việc, đám người Đồ Cẩu Thừa cần gì làm vậy?”

Nghe được một câu Chu Trường Sinh cáo già này, vẻ ôn hòa như nước trên khuôn mặt Diệp Cấm Thành bỗng nhiên trở nên tối đen.

“Biên giới Thần Châu, Diệp Đường có quyền tùy cơ ứng biến, ba lệnh gặp nhau cũng phải ưu tiên lệnh của Diệp Đường.”

“Đừng nói là Tần Cửu Thiên thật sự đã chết, Đường Phi cũng chỉ ra và xác định Diệp Phi (Phàm) cùng với Đường Nhược Tuyết, cho dù không có bằng chứng Diệp Đường đón tiếp xây dựng quan hệ với Hằng Điện, bọn cũng có thể bị tóm đi để điều tra rõ ràng.”

“Không giải thích, không bằng chứng, chém trước báo sau, không phải đặc quyền ở khắp nơi ở Thần Châu đều giao cho Diệp Đường sao?”

“Cháu không thể hiểu được, sao Diệp Phi (Phàm) lại nắm nhiều quy định cứng nhắc như vậy? Còn quyền hạn và uy tín của Diệp Đường thì ở đâu?”

Thanh âm của Diệp Cấm Thành cũng không hề lên cao, ngày xưa đối phó với mấy tên không có mắt nhìn, hoàn toàn là giẫm chân một cái.

Mà đối phó Diệp Phi (Phàm) lại làm cho anh ta phóng lao thì phải theo lao.

Điều này làm trong lòng anh ta sinh ra một cảm giác gì đó, làm cho anh ta thấy rất không phục.

Chỉ là một con kiến dựa vào cái gì mà đối chọi với một con voi?

Nghe được những lời này của đứa cháu, con người của Diệp Như Ca hiện lên sự tiếc nuối như có như không.

“Diệp Đường đã ra trận, hy sinh to lớn, vì kính trọng và năng suất cho nên Thần Châu mới giao cho Diệp Đường một đặc quyền lớn như vậy.”

“Một khi Diệp Đường làm việc, có thể không giải thích gì, cũng không có thể có chứng cớ gì nhưng vẫn để cho Diệp Đường chỉ tay.”

“Đây là quyền lực Thần Châu cho Diệp Đường, cũng là sự tin tưởng tuyệt đối của Thần Châu đối với Diệp được. Tổ tiên và người Diệp Đường cũng vô cùng tín nhiệm, làm việc cẩn thận và quý trọng sử dụng phần đặc quyền này.”

“Thế hệ của ông nội, thế hệ của bố cậu, người nào nắm quyền to mà không cẩn thận muốn sử dụng nó?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.