Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2488



Chương 2488

“Hay nói cách khác, Mặc Thiên Hùng bọn họ mười năm không một lần nào được dùng đặc quyền, cho dù muốn dùng cũng là bằng chứng nắm chắc mười phần thắng trước khi trở thành người thống trị.”

“Mà cậu xem, vừa rồi tôi tùy tiện điều tra một chút, một năm dùng không dưới hai mươi lần, trong đó hơn phân nửa là ỷ thế mạnh ức hiếp người khác. Cậu không thấy khắp nơi mọi người đều bất mãn với các người sao?”

“Lúc này cậu muốn thông qua cái chết của Tần Cửu Thiên, muốn mượn Diệp Đường ra tay tấn công Diệp Phi (Phàm), tại sao năm gia tộc lại không thể chờ cơ hội thông qua sai lầm của cậu để đối phó với Diệp Đường?”

Diệp Như Ca không hề liếc mắt nhìn cháu trai mình dù chỉ một cái, xoay người đi ra cửa: “Diệp Cấm Thành, tự lo thân mình cho tốt đi.”

Sắc mặt Diệp Cấm Thành trở nên khó coi, ở phía sau hô lên một tiếng: “Cô nhỏ, cô đi đâu vậy?”

“Chín môn phái thẩm vấn, cậu mau quay về chịu tội đi.”

Diệp Như Ca đầu cũng không quay lại, tiếp tục cất bước rời đi.

“Biên giới của Diệp Đường, sắp đổi chủ rồi.”

Nguy rồi. Đây cũng là âm thanh trong lòng Tề Khinh Mục.

Mặc dù Hồng Giáp của Chu thị đã rút khỏi khu vực trung tâm, nhưng vẫn canh giữ toàn bộ khu rừng này.

Chu Tĩnh Nhi không tiếp quản Hầu Môn, nhưng cũng bao vây nhiều lớp, đến một con chim cũng không thể bay ra ngoài được.

Tiếp theo đó, từng chiếc trực thăng và ô tô lần lượt kéo đến bãi đất trống.

Cửa trực thăng và cửa xe mở ra, những người quyền cao chức trọng lần lượt bước ra.

Đường Thạch Nhĩ của Đường Môn, Trịnh Càn Khôn của nhà họ Trịnh, Uông Tam Phong của nhà họ Uông, Chu Trường Sinh của Chu thị, Viên Huy Hoàng của nhà họ Viên, còn có Sở Tử Hiên của Sở Môn, bà Triệu của Hằng Điện.

Đều là các nhân vật cốt cán của năm gia tộc lớn và tam cơ thạch, dường như tương đương với sự hiện diện của các chủ nhà và các thành viên trong gia tộc.

Long Đô vẫn luôn là Long Đô, không giống như Bảo Thành, hoàn toàn bị Lão Thái Quân và quyền lực bao phủ, khiến Tề Khinh Mục vẫn luôn kiêu ngạo cảm thấy áp lực rất lớn.

Hơn nữa người thông minh, băng tuyết như cô ta còn nhìn thấy ánh sáng trong mắt đám người Trịnh Càn Khôn, đó chính là luồng nhiệt tỏa ra khi loài ăn thịt đối mặt với con mồi của chúng.

Sợ rằng lần Cửu Môn thẩm vấn này lành ít dữ nhiều rồi.

Một khi làm không tốt thì sau Cửu Môn thẩm vấn, Hầu Môn sẽ không phụ thuộc vào Diệp Đường nữa.

Diệp Phi (Phàm) đã sắp xếp xong cho Đường Nhược Tuyết và Đường Thất cũng đứng ở cửa với Chu Tĩnh Nhi, nhìn những khuôn mặt quen thuộc từ từ xuất hiện.

Chu Tĩnh Nhi đứng cạnh Diệp Phi (Phàm) cười nói: “Đều là bạn cũ của anh à?”

Diệp Phi (Phàm) gật đầu, quả thật đều là bạn cũ quen thuộc, đến cả Uông Tam Phong của nhà họ Uông, anh cũng đã từng giao thiệp khi ở Bạch Dược Hồng Nhan.

Có điều khi nhìn thấy người con trai xinh đẹp đó, Diệp Phi (Phàm) vẫn cảm thấy tò mò.

“Có phải là chưa từng gặp anh ta không?”

Chu Tĩnh Nhi thấy sự tò mò của Diệp Phi (Phàm), nhìn theo ánh mắt của anh đến người phát ngôn của Sở Môn: “Sở Tử Hiên, anh trai cùng cha khác mẹ của Hổ Nựu, cũng là người kế vị sau này của Sở môn.”

“Chủ Sở môn vẫn luôn phong lưu, luôn dính vào rất nhiều phụ nữ, cho nên cho dù Sở Soái là chủ môn đương nhiệm bây giờ, đều có không ít hồng nhan chi kỷ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.