Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2489



Chương 2489

“Sở Tử Hiên là một tài năng xuất chúng của thế hệ trẻ, trên biết thiên văn dưới thông địa lý, tinh thông cầm kỳ thư họa, còn có một thân thủ rất tốt.”

“Tài nghệ nấu ăn và kinh pháp của anh ta rất thâm hậu.”

“Hơn nữa Hổ Nựu nóng như lửa, anh ta lại yên tĩnh như vực thẳm, ngay cả đến bố nuôi và ông cụ của tôi đều nói anh ta thâm sâu khó lường.”

“Người thanh đạm như ngọc, cậu chủ độc nhất vô nhị, đây là mọi người đánh giá anh ta.”

Chu Tĩnh Nhi không chút do dự ca ngợi Sở Tử Hiên: “Nhưng bình thường anh ta rất ít khi ra ngoài, luôn dành nhiều thời gian ở căn cứ Sở Môn để tu thân dưỡng tính.”

“Hôm nay có thể bay đến đây để tham gia Cửu môn thẩm vấn, có thể thấy được nhóm người Sở soái rất coi trọng vấn đề này.”

Cô ta cười nhạt: “Nếu không thì đã là Hổ Nựu chạy đến làm cảnh rồi.”

“Đừng nói Hổ Nựu như thế.”

Diệp Phi (Phàm) nói nhẹ một câu: “Cô ta còn rất bá đạo rất xinh đẹp đấy, chỉ là tích cách quá vô tư thôi.”

“Nói giúp cô ta như vậy, thích cô ta sao?”

Chu Tĩnh Nhi nói đùa: “Đáng tiếc, người đàn ông mà Hổ Nựu thích phải là một người đàn ông mạnh mẽ như Sở Bá Vương ấy, thân hình nhỏ bé của anh hoàn toàn không lọt vào mắt cô ta đâu.”

Diệp Phi (Phàm) cũng đồng ý với điểm này, điều mà Hổ Nựu luôn chờ mong chính là một anh hùng chiến đấu với thế giới, trước giờ luôn khinh thường một bác sĩ không có chí hướng như mình.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Trịnh Càn Khôn và những người khác đều đã đi đến, vỗ vai Diệp Phi (Phàm) biểu thị thân quen, nhưng không có nói chuyện nhiều.

Bà Triệu cùng cười xin lỗi rồi đi qua.

Ngược lại Đường Thạch Nhĩ lại đứng trước mặt Diệp Phi (Phàm), trong mắt có chút xúc động: “Diệp Phi (Phàm), cậu có một người phụ nữ tốt đấy.”

Diệp Phi (Phàm) nhìn Đường Thạch Nhĩ, nhàn nhạt nói: “Đương nhiên Đường Nhược Tuyết là một người phụ nữ tốt rồi, cho nên cho dù trời có sập xuống cũng có tôi đỡ cho cô ấy.”

“Điều này chỉ có thể nói rõ cậu là người đàn ông tốt của Đường Nhược Tuyết thôi.”

Ánh mắt Đường Thạch Nhĩ có chút tiếc nuối: “Cậu không biết là cậu vẫn còn một người phụ nữ tốt, giúp cậu chống đỡ khi trời sập sao.”

Diệp Phi (Phàm) khẽ nheo mắt: “Ông có ý gì?”

“Sớm muộn gì cậu cũng hiểu ý của tôi thôi.”

Đường Thạch Nhĩ lướt qua Diệp Phi (Phàm): “Xin chúc mừng trước vì cậu vô tội được thả ra.”

Sau khi nói xong, ông ta xoay quả óc chó kêu lách cách lách cách rồi bước vào đại sảnh.

Không đợi Diệp Phi (Phàm) suy nghĩ câu nói của ông ta Sở Tử Hiên cũng dừng lại, vươn tay phải trắng nõn ra cười nói: “Bác sĩ Diệp, cuối cùng cũng gặp được anh, tôi là Sở Tử Hiên, anh trai Hổ Nựu.”

Sở Tử Hiên cao khoảng một mét tám, dáng vẻ thanh tú, thân hình hơi gầy, không có chút kiêu căng nào, cho người ta một cảm giác anh trai nhà bên vậy.

Diệp Phi (Phàm) giơ tay ra bắt lấy: “Chào cậu Sở.”

“Đừng gọi tôi là cậu Sở, gọi tôi là Tử Hiên hoặc anh Hai là được.”

Cấm Tử Hiên dịu dàng như ngọc đúng như Chu Tĩnh Nhi nói, cho dù là giọng điệu nói chuyện hay nụ cười cũng đều cho người ta một cảm giác gió xuân: “Tôi đã nghe danh của bác sĩ Diệp từ lâu rồi, luôn muốn làm quen và cảm ơn nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội.”

“Không ngờ hôm nay sẽ dùng phương thức này để gặp mặt, cũng xem như là có duyên hiếm có.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.