Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2490



Chương 2490

“Ông nội nói ông còn nợ anh một bữa cơm, có điều gần đây vẫn luôn rất bận, ông còn vội đi dâng hương cho hai bộ tộc.”

Anh ta cười như sao sáng: “Ông muốn tôi thay ông nói với anh một tiếng xin lỗi.”

Dâng hương cho hai bộ tộc Thảo Trĩ và Bắc Đình sao?

Diệp Phi (Phàm) khẽ ngẩn ra, sau đó phản ứng lại cười nói: “Ông cụ Sở thật có lòng.”

Sở Tử Hiên nhẹ nhàng nói một câu: “Lần này, nếu như anh không có tội, thuận lợi thoát thân, tôi mời anh uống rượu.”

“Cảm ơn anh Hai.”

Diệp Phi (Phàm) cười: “Nếu như công bằng thì tôi nhất định sẽ vô tội.”

Sở Tử Hiên cười lớn một tiếng, vỗ cánh tay của Diệp Phi (Phàm) rồi rời đi, rất tiêu sái phóng khoáng.

“Vù vù.” đúng vào lúc này, phía trước lại có tiếng gầm vang lên, tiếp theo đó hai chiếc trực thăng trang bị vũ trang bay đến, sau đó dừng lại ở đất trống phía Đông.

Nhìn thấy ký hiệu của trực thăng trang bị vũ trang, Chu Tĩnh Nhi nheo mắt lại: “Người Diệp Đường đến rồi, nhưng không biết cử ai đến giải cứu.”

Ánh mắt Diệp Phi (Phàm) ngưng lại nhìn qua, thấy cửa trực thăng mở ra, một ông cụ tầm bảy tám mươi tuổi mặc áo màu xám đi ra.

Bước chân của ông ta lảo đảo, khuôn mặt phờ phạc, lưng hơi còng, nhưng quần áo chỉnh tề, đầu tóc thẳng mượt, trông như một người tinh tế.

“Tần Vô Kỵ?”

Sắc mặt Chu Tĩnh Nhi khẽ biến: “Diệp Đường thật sự chơi lớn như vậy.”

Diệp Phi (Phàm) đoán: “Ông nội của Tần Cửu Thiên và Tần Mục Nguyệt sao?”

“Đúng vậy.”

Chu Tĩnh Nhi khẽ cắn môi: “Không ngờ Diệp Đường sẽ để ông ta tham gia thẩm vấn, chắc là Lão Thái Quân bảo ông ta ra mặt.”

“Ông ta ngoại trừ có thân phận người nhà nạn nhân, ông ta còn có công lao rất lớn.”

“Nằm vùng ở nước Dương ba mươi năm, là công chức của nước Dương, đã cống hiến cho Thần Châu vô số lợi ích, sau đó bị một nhân vật lớn phanh phui.”

“Khi cả nhà ông ta gặp nguy hiểm, Diệp Đường đã hy sinh ba mươi mạng người để cứu bọn họ về Bảo Thành.”

“Từ đó, Tần Vô Kỵ ở lại Bảo Thành trở thành bảo kiếm của nhà họ Diệp, đồng thời không đặt chân vào Long Đô một bước.”

“Hôm nay ngoại lệ đến đây.”

Chu Tĩnh Nhi đổi chủ đề: “Đám người Tần Cửu Thiên không thánh vấn đề, nhưng Tần Vô Kỵ là một nguyên lão thật.”

Diệp Phi (Phàm) không nói gì, chỉ nhìn về ông cụ phía trước.

Không cần Chu Tĩnh Nhi giải thích quá nhiều, Diệp Phi (Phàm) cũng có thể nhìn ra ông cụ đức cao vọng trọng, bởi vì toàn bộ nhóm người Trịnh Càn Khôn đều chạy ra tiếp đón.

Tề Khinh Mục và ông Lệ nhìn thấy Tần Vô Kỵ đến cũng dãn lông mày.

Mười giờ sáng, Cửu môn chính thức bắt đầu thẩm vấn.

Đại sảnh nơi xảy xung đột đã được dọn dẹp, khôi phục lại sự sạch sẽ và nguyên vẹn ban đầu, nhóm người bà Triệu ngồi vào vị trí hai bên.

Diệp Phi (Phàm) và Đường Nhược Tuyết cũng xuất hiện ở đại sảnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.