Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2491



 

Chương 2491

Đường Nhược Tuyết sau khi trải qua mấy tiếng chữa trị và nghỉ ngơi, mặc dù vết băng bó trên đầu vẫn còn dính máu, nhưng tinh thần đã được hồi phục lại.

Trong mắt có thêm vài phần ánh sáng.

Diệp Phi (Phàm) im lặng ngồi bên cạnh cô hỗ trợ, cho dù kết quả thế nào, anh đều sẽ cùng Đường Nhược Tuyết rút lui.

So với thù hận của Tề Khinh Mục và Tần Mục Nguyệt, ánh mắt Tần Vô Kỵ nhìn Diệp Phi (Phàm) vẫn bình tĩnh hơn rất nhiều, thậm chí còn khẽ gật đầu với Diệp Phi (Phàm).

Nếu như không biết ông ta là ông nội của Tần Cửu Thiên, Diệp Phi (Phàm) rất khó liên hệ ông ta là người nhà nạn nhân.

Phiên tòa này vẫn do Hầu Môn làm chủ, chính gia tộc khác làm chứng, nhưng nhóm người Chu Trường Sinh có thể đặt câu hỏi cho những gì mình nghi ngờ.

Theo kiểu nói của Cửu Thiên Tuế, đó chính là thẩm vấn thu phục lòng người.

“Bốp.”

Rất nhanh, cánh cửa phụ phía trước bục cao được mở ra, hai nam một nữ đi ra.

Một người béo, một người hói, còn có một người phụ nữ thắt bím tóc, bọn họ ngồi xuống bục cao.

“Tự giới thiệu bản thân một chút.”

Mặc dù có người của chín gia tộc ở đây, nhưng nhóm người đàn ông hói không hề hoảng sợ, liếc nhìn đám người Diệp Phi (Phàm) sau đó nói: “Tôi là Cổ Tư của Hầu môn, anh ta là Chân Tư, còn đây là Trung Tư, phụ trách án Tần Cửu Thiên bị sát hại.”

“Cho mọi người xem thông tin của chúng tôi, miễn đến lúc đó lại nghi ngờ thân phận của chúng tôi.”

Anh ta yêu cầu Hàn Tứ Chỉ giao giấy tờ của ba người cho Diệp Phi (Phàm) và những người khác kiểm tra, sau khi được mọi người xác nhận thì mới thu về.

Diệp Phi (Phàm) khẽ nheo mắt, những người này mặc dù giống như Hàn Tứ Chỉ không hợp lý lẽ, nhưng làm việc vẫn luôn có nề nếp đâu ra đấy, thuận mắt hơn đám người Tề Khinh Mục và Vệ Hồng Hồ nhiều.

“Người đến hết rồi, vậy thì mau đánh nhanh thắng nhanh thôi.”

Người phụ nữ thắt bím tóc nhìn về phía Đường Nhược Tuyết: “Đường Nhược Tuyết, là cô sai Đường Phi đi theo dõi Tần Cửu Thiên đúng không?”

Đường Nhược Tuyết dứt khoát nhanh gọn đáp lại: “Đúng.”

Ánh mắt người béo mang theo lạnh ý: “Là cô sai anh ta tùy cơ hành động sát hại Tần Cửu Thiên để tránh hậu họa sau này đúng không?”

“Không phải.”

Đường Nhược Tuyết giải thích một câu: “Tôi có nói tùy cơ hành động, là hy vọng anh ta theo dõi cẩn thận, không để Tần Cửu Thiên phát hiện, không hề có ý bảo anh ta giết người.”

Người đàn ông đầu trọc hỏi: “Chiều hôm đó cô chuyển cho Đường Phi hai trăm vạn?”

“Đúng vậy, anh ta nói với tôi có một người thân bị bệnh nặng cần một số tiền lớn, anh ta hy vọng tôi có thể ứng trước tiền lương hai trăm vạn cho anh ta.”

Đường Nhược Tuyết tiếp tục giải thích: “Anh ta là tài xế và vệ sĩ của tôi, bình thường làm người cũng đáng tin cậy. Lúc đó tôi cũng trùng hợp thắng được một hai mươi triệu đô la Mỹ, nên chuyển cho anh ta hai trăm vạn.”

“Ai có thể chứng minh số tiền này là anh ta muốn cô đưa, mà không phải phải tiền công giết người cô đưa cho anh ta?”

Người phụ nữ thắt bím tóc lạnh lùng nói: “Ngoài ra làm sao cô có thể chứng minh những lời cô nói là thật chứ?”

Đường Nhược Tuyết im lặng một lát, sau đó lắc đầu: “Ngoại trừ Đường Phi và tôi, không ai có thể làm chứng được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.