Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2492



Chương 2492

Người đàn ông hói lộ ra một nụ cười kỳ quái: “Vậy thì đưa Đường Phi ra để đối chất.”

Đám người Hàn Tứ Chỉ nhanh chóng đưa Đường Phi ra.

Mặc dù gương mặt Đường Phi sưng vù, nhưng rõ ràng Diệp Đường biết tính mạng của anh ta quan trọng nên cũng điều trị cho anh ta rất nhiều, đầu óc vẫn luôn được thanh tỉnh.

Chỉ khi bị ném lên đài cao, nhìn thấy nhiều người như vậy, đặc biệt khi nhìn thấy người đại diện của chín gia tộc, thân thể Đường Phi vẫn run rẩy.

“Xác minh thân phận.”

Người phụ nữ thắt bím tóc hét lên với nhóm người Diệp Phi (Phàm): “Đường Nhược Tuyết, Diệp Phi (Phàm), hai người có thể xác nhận xem đây có phải là vệ sĩ Đường Phi của hai người không?”

“Cậu ta chính là Đường Phi bị Đường Môn loại bỏ, không cần Đường Nhược Tuyết xác nhận, tôi vừa nhìn đã có thể nhận ra.”

Không đợi Đường Nhược Tuyết và Diệp Phi (Phàm) lên tiếng, Đường Thạch Nhĩ đột nhiên hét lên: “Lúc đầu cậu ta trộm đồ của tôi nên bị mười ba chi đuổi ra, dáng vẻ hèn hạ này cho dù có hóa thành tro tôi cũng có thể nhận ra.”

Ông ta còn cười chế nhạo: “Cái loại hành động bẩn thỉu này cũng chỉ có người không có đầu óc như Đường Nhược Tuyết sử dụng thôi.”

Nghe Đường Thạch Nhĩ nói như vậy, thân thể Đường Phi run rẩy, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Đường Thạch Nhĩ, hô hấp dồn dập.

Người đàn ông hói phất tay ra hiệu cho Đường Thạch Nhĩ im lặng, sao đó để Đường Nhược Tuyết và Diệp Phi (Phàm) xác nhận.

Đường Nhược Tuyết quan sát một hồi rồi gật đầu: “Đúng, anh ta chính là Đường Phi, cũng là tài xế kiêm vệ sĩ của tôi.”

“Anh ta là người mà tôi nhận về trong danh sách những người bị Đường Môn vứt bỏ, tôi thấy kỹ thuật lái xe và thân thủ của anh ta rất tốt, hơn nữa rất phóng khoáng tự nhiên, cho nên để Đường Thất tuyển dụng anh ta.”

Cô nhìn Đường Phi khẽ thở dài: “Chỉ đáng tiếc, tôi không ngờ lại dẫn một người vong ơn bội nghĩa vào nhà.”

Vẻ mặt Đường Phi đau đớn, quỳ trên mặt đất cắn môi.

“Đường Phi, Đường Nhược Tuyết nói chỉ sai anh đi theo dõi Tần Cửu Thiên, không hề sai anh đi sát hại Tần Cửu Thiên.”

Giọng nói của người phụ nữ thắt bím tóc trầm xuống: “Diệp Phi (Phàm) cũng phủ nhận không thể ra lệnh cho anh bất kỳ mệnh lệnh nào cả, anh có gì muốn phản bác không?”

“A.”

Đường Phi muốn mở miệng, nhưng lại đau đớn, ôm bụng không ngừng lăn lộ la hét.

Sắc mắt của anh ta tái đi, giống như tờ giấy trắng, sau đó trở lên méo mó, giống như có thứ gì đó đâm xuyên tim vậy.

Đám người bà Triệu ngồi thẳng, nhìn thấy vậy thì cau mày.

Hàn Tứ Chỉ thấy sự việc biến hóa như vậy vội vàng chạy qua, vô thức muốn bước lên trước đỡ Đường Phi.

“Đừng động, anh ta trúng độc rồi.”

Thấy miệng Đường Phi chảy ra một thứ nước màu xanh, sắc mặt Diệp Phi (Phàm) cũng thay đổi, vội vàng chạy tới: “Đưa cho tôi một cây ngân châm.”

Anh hét lên: “Nhanh.”

Tần Mục Nguyệt vô thức hét lên: “Diệp Phi (Phàm), anh đừng có nghĩ giết người diệt khẩu.”

Đám người ông Lệ đứng ra ngăn Diệp Phi (Phàm) lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.