Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2496



Chương 2496

Lúc này Diệp Phi (Phàm) mới hiểu, hóa ra Thất Độc Tán mà đám trâu đấy dùng là do Đường Hải Long đưa cho Tần Cửu Thiên.

Toàn thân Đường Nhược Tuyết chảy mồ hôi lạnh, cô không ngờ Đường Hải Long lại nham hiểm đến mức độ này.

“Đi.” Theo cái phất tay của bà Triệu, thân hình ngoài cửa thoáng qua, đội quân tinh nhuệ liên hợp của chín gia tộc, dùng tốc độ nhanh nhất đi nghiệm chứng lời nói của Đường Phi.

Diệp Phi (Phàm) nói với Cổ Tư Hầu Môn: “Cho Đường Phi uống ít nước, bây giờ anh ta đang thiếu nước.”

Người phụ nữ thắt bím tóc hơi nghiêng đầu, Hàn Tứ Chỉ kêu người rót cho Đường Phi một cốc nước.

Đường Phi uống ừng ực, sau khi uống xong, âm thanh thở hổn hển nhỏ hơn.

“Đường Phi, đội hành động đang đi xác nhận những gì mà cậu vừa nói.”

Trịnh Càn Khôn thấy biểu hiện của Đường Phi tốt hơn một chút, lập tức ngồi thẳng người, hai mắt sáng lên hỏi: “Đến lúc đó Đường Hải Long có phải là hung thủ thật sự không sẽ được biết ngay thôi.”

“Rèn sắt khi còn nóng, anh nói đi, sao Tề Khinh Mục lại muốn anh lôi Diệp Phi (Phàm) xuống nước?”

Anh ta oai phong lẫm liệt: “So với những kẻ bỉ ổi tính kế sau lưng người khác, tôi càng ghét nhưng người không thực hiện nghiêm pháp luật hơn.”

Đường Thạch Nhĩ cũng lắc quả óc chó nói: “Đúng vậy, nếu như Đường Hải Long là người đứng phía sau, tôi sẽ đích thân giết chết anh ta, bây giờ nói chuyện anh bị Diệp Đường uy hiếp đi.”

Sắc mặt đám người Tề Khinh Mục khẽ thay đổi.

“Sau khi tôi bị Diệp Đường bắt đến đây, đâu tiên là bị Tề Khinh Mục bắt đi.”

Đường Phi liếc nhìn Tề Khinh Mục, sau đó nói từng chữ từng câu một: “Tôi không muốn chịu đau đớn thấu xương, nên đã nói hết những phương án dự bị mà Đường Hải Long chuẩn bị cho tôi ra, nói rằng là do Đường Nhược Tuyết muốn nhổ cỏ tận gốc.”

“Đường Hải Long cũng là người thông minh, khi anh ta chuẩn bị phương án dự bị có nói, nếu như tôi nói là người khác đứng phía sau thì Diệp Đường sẽ không tin ngay, sẽ không ngừng tra tấn tôi để tìm ra chân tướng.”

“Nhưng nếu như nói là do Đường Nhược Tuyết, đám người Tề Khinh Mục nhất định sẽ cố gắng tin.”

“Sự thật cũng đúng như vậy, sau khi tôi nói là do Đường Nhược Tuyết sai tôi giết người, Tề Khinh Mục không quá nghi ngờ. Không, chắc là tôi chỉ chính Đường Nhược Tuyết đã đúng với những gì mà cô ta muốn.”

“Nhưng tôi chỉ nói Đường Nhược Tuyết xúi giục thì còn chưa đủ, cô ta cố ý ám chỉ tôi rằng có phải Diệp Phi (Phàm) cũng nhúng tay vào không, dù sao Đường Nhược Tuyết vẫn luôn thiếu quyết đoán.”

“Chỉ cần tôi thành thật khai báo, cô ta sẽ khiến tôi bớt đau khổ hơn.”

“Tôi cũng là người từng trải qua mưa bão, tôi vừa nghe đã hiểu, cho nên tôi cũng kéo Diệp Phi (Phàm) vào.”

“Tề Khinh Mục rất vui, sau khi lấy được khẩu cung của tôi, thì để những người khác của Diệp Đường tra hỏi tôi.”

“Thẩm vấn của Diệp Đường tiến hành từng bước, nhưng bởi vì Tề Khinh Mục đã luôn nhắc nhở tôi về tầm quan trọng, nếu như không qua được máy nói dối, Veritaserum và thôi miên thì những thứ này sẽ không làm chứng được.”

“Cộng thêm sự đối kháng của cổ trùng trong cơ thể tôi, khiến tôi cuối cùng cũng giữ được tỉnh táo, cho nên tôi dễ dàng vượt qua thẩm vấn của Diệp Đường, kéo Diệp Phi (Phàm) và Đường Nhược Tuyết xuống ngựa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.