Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2497



Chương 2497

Anh ta thở ra một hơi nóng: “Tiếp theo đó, tôi bị ném vào phòng giam cho đến bây giờ.”

Vô số ánh mắt đều nhìn về phía Tề Khinh Mục.

Sắc mặt Tề Khinh Mục trở nên khó coi, do dự muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ thở dài.

Dường như Đường Phi muốn mình nói dễ dàng hơn, cố gắng giãy dụa từ mặt đất ngồi lên: “Những gì tôi nói đều là sự thật, trước kia không dám nói ra sự thật, một là vì thực lực cổ trùng rất lợi hại, khiến tôi và vợ con tôi sống không bằng chết, không dám có chút chống đối nào.”

“Hai là lo lắng sẽ không có ai đứng ra làm chủ cho tôi, sợ khi tôi nói ra sự thật, Đường Hải Long cũng có thể cùng với Tề Khinh Mục giải quyết chuyện này một cách riêng tư, đến lúc đó cả nhà tôi đều sẽ chết thảm hơn.”

“Bây giờ chín gia tộc đều cùng xử án, vợ con tôi thể được cứu rồi. Diệp Phi (Phàm) lấy ơn báo oán cứu tôi, Cửu Thiên Tuế bảo đảm với tôi, nếu như tôi còn không nói ra sự thật thì không bằng heo chó.”

“Nhưng tôi cũng biết, tội của tôi là tội chết, kéo dài hơi tàn chỉ càng thêm đau khổ mà thôi.”

“Hơn nữa tôi hổ thẹn với Diệp Phi (Phàm) và Tổng giám đốc Đường, suýt chút nữa đã mang đến cho bọn họ tai họa ngập đầu.”

Ánh mắt của anh ta đột nhiên trở nên kiên định: “Cho nên…”

Sắc mặt Diệp Phi (Phàm) thay đổi hét lên: “Cẩn thận, ngăn anh ta lại.”

Vừa nói xong, Đường Phi đột nhiên lao thẳng vào góc bàn của ba ti Hầu Môn.

“Bốp.”

Máu tươi bắn ra, đầu vỡ ra, Đường Phi chậm rãi ngã xuống đất: “Lấy chết tạ tội.”

Đường Phi tóe máu tại chỗ.

Đám người Tần Mục Nguyệt hét chói tai, đều trợn mắt nhìn cảnh này.

Mặc dù Đường Phi chỉ là một vệ sĩ bé nhỏ, nhưng bản lĩnh của anh ta vẫn khiến người khác kinh ngạc, rất ngạc nhiên khi anh ta không sợ chết.

Giọng nói Đường Nhược Tuyết vô thức run rẩy: “Đường Phi.”

Cho dù Đường Phi đã mang lại cho cô rắc rối không nhỏ, nhưng khi thấy anh ta đâm đầu chết, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.

Diệp Phi (Phàm) lao nhanh đến, rút ngân châm ra muốn cứu tính mạng Đường Phi, nhưng ngân châm vừa đâm vào hai cái, thì anh dừng động tác lại.

Không thể cứu được.

Anh nhìn lỗ máu trên trán Đường Phi, còn có con người mất đi ánh sáng, anh thở dài vuốt mắt anh ta.

Anh quay người lại nhàn nhạt nói với đám người: “Chết rồi.”

Sau khi nói xong, Diệp Phi (Phàm) xuống khỏi bục cao, ngồi cạnh Đường Nhược Tuyết.

Anh còn nắm lấy bàn tay của người phụ nữ, tạo hơi ấm nhằm xoa dịu sự ủ rũ của cô khi chứng kiến cái chết của Đường Phi.

Ba ti Hầu Môn im lặng một lúc, sau đó phất tay, bảo đám người Hàn Tứ Chỉ dọn dẹp sạch sẽ thi thể đi.

Tề Khinh Mục cũng trở lên im lặng, gương mặt xinh xắn càng trở lên trắng bệch, cô ta cũng là một người thông minh, sự việc phát triển ra thế này khiến cô ta ngửi thấy âm mưu.

Ngược là đám người Trịnh Càn Khôn rất bình tĩnh, dường như không hề quan tâm đến cái chết của Đường Phi.

Đường Thạch Nhĩ vẫn còn bóp quả óc chó, cười lạnh một tiếng: “Coi như cậu ta thông minh, biết lấy chết tạ tội, bằng không cậu ta đã làm ra nhiều chuyện như vậy, cho dù có Cửu Thiên Tuế bảo đảm, cũng phải ngồi tù mọt gông.”

“Mọi người, xin mọi người yên tâm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.