Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2502



Chương 2502

Cửu Thiên Tuế rất thẳng thắn: “Tôi không quan tâm đến bên ngoài Diệp Đường, nhưng mười sáu chi nhánh của Diệp Đường ở Thần Châu, tôi cảm thấy người nhà họ Diệp không thích hợp để nắm giữ nữa.”

“Giao mười sáu cục ra, giao cho người có tài nắm giữ.”

“Để tránh cho vợ tôi đoán rằng tôi có âm mưu làm thịt chó, cho nên sẽ không tham gia vào chuyện mười sáu cục.”

“Tôi không quan tâm là do người nào nắm giữ, nhưng nếu như là người nhà họ Diệp nắm giữ, tôi sẽ thu hồi lại sự nhận định với Diệp Đường.”

“Tôi sẽ thông báo cho liên đoàn 316, ba trăm nghìn con cháu, nếu Diệp Đường ở Thần Châu dám bắt đồ đệ của Vũ Minh thì sẽ coi như là kẻ thù, giết không luận tội.”

Cửu Thiên Tuế như đinh đóng cột: “Đến một người giết một người, đến hai người giết một đôi.”

“Nhà họ Viên cũng sẽ thu hồi sự chấp thuận đối với Diệp Đường ở trong nước.”

“Nhà họ Trịnh cũng không chấp nhận địa vị hợp tác của Diệp Đường.”

“Mười sáu cục Diệp Đường ở trong nước nhất định phải đổi người, nếu không Đường Môn sẽ rút hết hỗ trợ.”

Sau khi Cửu Thiên Tuế nói xong, đám người Trịnh Càn Khôn và Đường Thạch Nhĩ cũng lần lượt lên tiếng, quyết tâm thay đổi chủ sở hữu của mười sáu cục trong nước.

Mí mắt Diệp Phi (Phàm) không khỏi giật lên.

Sắc mặt của đám người Diệp Đường càng khó coi hơn, cảm thấy xu hướng đã đi xuống, rất nhiều người đều không ngờ được, một vụ án có thể lôi ea sóng to gió lớn thế này.

“Cửu Thiên Tuế, mọi người, tôi hiểu tâm trạng của mọi người.”

“Nhưng phát động toàn thân, thay đổi quyền sở hữu cảnh nội của Diệp Đường, sẽ tác động đến toàn bộ các tổ chức đang vận động, cũng sẽ gây thiệt hại đến lợi ích của Thần Châu.”

Đợi khi âm thanh đám người Trịnh Càn Khôn nhỏ đi, Sở Tử Hiên ôn hòa nói: “Diệp Đường có vấn đề, có thể đổi, có thể thay đổi, có thể giám sát bọn họ, trực tiếp đổi chủ sẽ không ổn thỏa đâu.”

“Không có Trương đồ tể, chúng ta sao còn có thịt ăn chứ?”

“Nhà họ Diệp đáng sợ, lẽ nào chúng ta không đáng sợ sao? Bọn họ có thể quản lý mười sáu cục, chẳng lẽ chúng ta không thể chọn được người quản lý trong một tỷ năm trăm nghìn người này sao?”

“Sợ đau đớn cái gì chứ? Sau khi đau xong là tốt rồi, đáng sợ nhất là từ từ thối rữa.”

“Nếu không diệt trừ mục nát, tu sửa thì có tác dụng gì chứ?”

“Chúng tôi biết ba cơ thạch cùng tiến cùng lùi, nhưng chuyện này các người không được bắt nạt người quá đáng.”

Uông Tam Phong và Đường Thạch Nhĩ cũng tức giận nhìn Sở Tử Hiên.

Sở Tử Hiên cũng không tranh chấp, trực tiếp bày tỏ ý kiến với đám người: “Cho dù thế nào, Sở Môn cùng tiến cùng lùi với Diệp Đường.”

Toàn hiện trường im lặng.

“Về chuyện của Diệp Phi (Phàm), tôi ủng hộ Diệp Phi (Phàm), lên án Diệp Đường, cũng hy vọng Diệp Đường có thể tự kiểm điểm bù đắp.”

Sở Tử Hiên bình tĩnh giải thích: “Về phần đổi chủ Diệp Đường, tôi ủng hộ Diệp Đường, theo tôi thấy, việc người nhà họ Diệp nắm giữ trong nước là thích hợp nhất.”

Đám người Trịnh Càn Khôn và Đường Thạch Nhĩ nghe thấy vậy thì chìm như nước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.