Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2505



Chương 2505

“Cho nên tôi tin rằng cấu trúc và hoạt động của Diệp Đường không có quá nhiều vấn đề, chỉ cần loại bỏ cặn bã, thì có thể khôi phục lại công bằng công chính.”

Diệp Phi (Phàm) khẳng định đám người Hàn Tứ Chỉ, khiến bọn họ rất cảm kích.

Không quan tâm đến hiềm khích lúc trước, lấy ơn báo oán, bọn họ lại càng kính nể Diệp Phi (Phàm) hơn.

Đến cả biểu cảm của Tề Khinh Mục cũng thêm tia phức tạp.

Bà Triệu nhìn Diệp Phi (Phàm) cười nhẹ: “Ý của cậu là quy trách nghiệm cho những người làm sai, sau khi sửa chữa lại mười sáu cục cảnh nội thì Diệp Đường vẫn sẽ hoạt động như thường sao.”

Nhóm người Trịnh Càn Khôn và Uông Tam Phong cũng nhìn Diệp Phi (Phàm), tự hỏi rằng Diệp Phi (Phàm) cứ như thế mà từ bỏ cơ hội báo thù sao?

“Nhìn tổng thể thì Diệp Đường không có vấn đề gì lớn, nhưng lại xuất hiện những người cặn bã như Tề Khinh Mục, còn để bọn họ nắm giữ Hầu Môn, điều này thấy rõ quản lý cấp cao của Diệp Đường có dấu hiệu không tốt.”

Giọng nói của Diệp Phi (Phàm) lại vô thức cao lên: “Nếu không cắt bỏ những đầu mối không tốt này, lần này tu bổ, lần sau sẽ lại sai phạm tiếp.”

“Chỉ là do khoảng thời gian giữa các chuyện này hơi dài.”

“Đồng thời biến thành càng cơ mật hơn.”

“Tu bổ giống như ông Trịnh đã nói, trị được ngọn không trị được gốc.”

“Nếu như đã để Diệp Phi (Phàm) đến kê đơn, mười sáu cục trong nước sẽ duy trì đội ngũ như cũ, nhưng người đừng đầu mười sáu cục sẽ không còn là người nhà họ Diệp nữa.”

“Anh ta được chọn ra từ tám gia tộc, hoàn toàn chịu trách nghiệm mọi thứ trong cảnh nội Diệp Đường, bao gồm tiền, quyền lực và điều động con người.”

“Người chịu trách nghiện mười sáu cục, chỉ có trách nghiệm với chủ môn Diệp Đường, thậm chí khi đưa ra chỉ thị, anh ta có thể không quan tâm đến chỉ thị của chủ môn Diệp Đường, yêu cầu chín gia tộc phân xử.”

Diệp Phi (Phàm) bổ sung từng chữ từng câu một: “Tôi tin một phương thuốc hai cách điều trị này là phương pháp tốt nhất, cũng sẽ khiến cả chín gia tộc hài lòng.”

Nghe thấy Diệp Phi (Phàm) nói vậy, ánh mắt bà Triệu và Trịnh Càn Khôn đều ngưng tụ lại, trong mắt hiện lên tia sáng.

Đội ngũ không thay đổi, không ngờ sẽ không có thay đổi gì lớn, hoàn toàn không có lay động gì đến Thần Châu, đồng thời thêm một người phụ trách trong nước, cũng có thể chấm dứt sự xâm nhập và can thiệp của các cô cậu chủ trẻ tuổi của Diệp Đường.

Đám người Viên Huy Hoàng đều vô thức gật đầu, đây là cách tốt nhất cho cả hai bên, nếu không hai bên cứ đối đầu như vậy cuối cùng chỉ có thể một phát chấm dứt.

“Quốc sĩ Diệp, đơn thuốc của cậu rất tốt, có điều đã kê đơn thì phải kê đến cùng chứ.”

Tần Vô Kỵ vẫn luôn bình tĩnh nhìn Diệp Phi (Phàm), nói một câu: “Cậu cảm thấy, ai thích hợp làm người phụ trách cảnh nội?”

Ánh mắt đám người Trịnh Càn Khôn cũng sáng ngời nhìn Diệp Phi (Phàm).

“Nhìn dáng vẻ của mọi người, bất kỳ nhà nào làm, e rằng những thế lực khác sẽ không đồng ý đâu.”

“Nhẹ nhất cũng phải tranh luận mười ngày nửa tháng, nặng nhất cũng sẽ gây đến nỗi thủy hỏa không dung, lòng người lo sợ.”

Lúc này, Diệp Phi (Phàm) có thể bình thản đối mặt với mọi người: “Các người đều hy vọng mình có lợi, nhưng lại không hy vọng chia miếng ăn với người khác.”

Anh vừa trả lời Tần Vô Kỵ, vừa đến vị trí của Đường Nhược Tuyết: “Trong lòng tôi có một người rất thích hợp.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.