Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2507



Chương 2507

Diệp Phi (Phàm) khiêm tốn nói: “Cùng lắm anh chỉ đưa ra một gợi ý, còn quyết định cuối cùng phụ thuộc vào họ. Nhưng nếu chú Đông đảm nhận vị trí này cũng không vấn đề gì, ông ấy quả thực là ứng cử viên thích hợp nhất.”

Anh đột nhiên nghĩ đến Diệp Trấn Đông đang lấy thuốc ở phòng khám Kim Chi Lâm, khóe miệng liền cong lên: “Chín người này nhất định sẽ chọn ông ấy.”

Khuôn mặt xinh xắn của Đường Nhược Tuyết dựa vào ngực anh thắc mắc: “Tại sao?”

“Đối với ba cơ thạch mà nói, chú Đông là người của Diệp Đường, cũng đã nhận được từ Diệp Đường vô số tín nhiệm. Cái tên Đông Vương thật sự có được nhờ công lao của ông ấy.”

“Nếu ông ta lên chức, điều đó có nghĩa là việc điều khiển mười sáu cục sẽ nằm trong tay Diệp Đường.”

Diệp Phi (Phàm) nhìn thấu sự việc nói: “Điều này có nghĩa là mười sáu cục sẽ không vì đổi chủ Diệp Đường mà đột ngột thay đổi cơ cấu và toàn bộ phía giao tình của Diệp Phi (Phàm) cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.”

“Dù sao chú Đông cũng là người dày dặn kinh nghiệm dưới trướng của Diệp Đường, cho nên Diệp Đường sẽ không cảm thấy mười sáu cục bị người ngoài cướp đi.”

Đổi lại nếu là năm gia tộc kia hay thậm chí Sở Môn và Hằng Điện sẽ khiến Diệp Đường cảm thấy như bị ai đó chặt đứt một cánh tay.

“Đối với năm gia tộc mà nói, tuy chú Đông cũng là người của Diệp Đường, nhưng chú ấy đã bị bỏ rơi 20 năm, hơn nữa còn phải chịu cảnh ngộ bi thương không ai quan tâm. “

“Một người chiến công hiển hách như Đông Vương lại phải chịu cảnh hiu quạnh 20 năm, bị bỏ mặc trong giá lạnh và phải rời bỏ quê hương vì mất việc, chắc hẳn trong lòng đối với Diệp Đường ít nhiều có chút oán hận.”

“Điều này có nghĩa là chú Đông bây giờ có tâm ý chống lại Diệp Đường.”

“Hơn nữa, ngũ đại gia tộc đều biết bà chủ nhà họ Diệp và chú Đông không ưa nhau, bọn họ hiểu rõ dù bất cứ giá nào chú Đông cũng sẽ không về phe với nhà họ Diệp.”

“Sáng nay Chu Tĩnh Nhi cũng nói với em Diệp Trấn Đông vì bảo vệ Kim Chi Lâm nên đã bẻ gãy tay Vệ Hồng Hồ và một ngón tay của ông Lệ, đồng thời còn khiến hàng chục người bị thương.”

“Điều này chứng tỏ rõ ràng chú Đông không có cảm tình với nhà họ Diệp, hơn nữa cũng cho thấy Diệp Trấn Đông sẽ không thiên vị Diệp Đường.”

“Vì vậy, với việc Diệp Trấn Đông nắm trong tay quyền điều hành mười sáu cục, năm gia tộc kia sẽ không cần lo lắng về việc Diệp Trấn Đông bị cuốn vào, ngược lại còn cao hứng vì tiết kiệm được công sức bằng cách ‘đắp lá bằng lá’.”

“Hơn nữa, bây giờ ba cơ thạch cùng năm gia tộc giằng co như vậy, không có Diệp Trấn Đông bọn họ biết tìm ai phá vỡ bế tắc?”

Diệp Phi (Phàm) xoa nhẹ mái tóc Đường Nhược Tuyết: “Anh tin rằng họ sẽ chọn chú Đông, có điều không biết chú ấy có hứng thú với việc trở lại hay không.”

“Có lý.”

Đường Nhược Tuyết cười tủm tỉm, sau đó nhìn về phía trước: “Chúng ta đi đâu bây giờ?”

“Tới biệt thự Phi Long.”

Diệp Phi (Phàm) mỉm cười: “Ở lại đó mấy ngày, để cho em được yên tĩnh chút.”

Đường Nhược Tuyết do dự một chút, cuối cùng gật đầu đáp ứng: “Được.”

“Việc từ bỏ mười ba chi và thoát khỏi vòng xoáy của Đường Môn hôm nay là lựa chọn rất sáng suốt của em.”

Diệp Phi (Phàm) trầm mặc nhìn cô cười: “Chẳng qua em không sợ bác cả của em thấy không kiếm tiền liền đoạn tuyệt quan hệ không chút lưu tình sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.