Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2508



Chương 2508

Anh chưa từng nhìn thấy Đường Bình Phàm, nhưng từ hoạt động của Đường Môn, vẫn có thể cảm em được năng lượng của đối phương.

“Quá mệt mỏi, tôi không nghĩ được xa như vậy.”

Đường Nhược Tuyết lẩm bẩm: “Hơn nữa, không phải anh nói dù trời có sập xuống cũng có anh sao, vậy thì anh phải bảo vệ bố em, chị em, em gái em và cả em nữa.”

Diệp Phi (Phàm) cười vuốt ve khuôn mặt cô: “Được.”

Mười một giờ trưa, Long Đô, Kim Chi Lâm.

Sau khi bóng tối và ánh sáng đao kiếm tan biến, Kim Chi Lâm đã được thu dọn và khôi phục lại trạng thái ban đầu, mở cửa đúng giờ như mọi khi.

Nếu không phải còn vài vết máu trên mặt đất thì sẽ không biết được một trận giao đấu từng xảy ra ở đây.

So với Tôn Bất Phàm và Hoa Yên Vũ đang lo lắng cho Diệp Phi (Phàm), Diệp Trấn Đông ngược lại như chưa có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn thờ ơ với sự sống chết của anh.

Giờ ăn cơm, Diệp Trấn Đông để mọi người đến hậu viện dùng bữa còn mình ở lại đại sảnh để trông cửa hàng. Ông ta ngồi trên chiếc ghế đẩu cầm một bát cơm lớn và vào miệng.

Vào lúc ông ta đang gắp miếng thịt kho tộ, há miệng cắn thử dầu mỡ liền ứa ra, cảm giác thỏa mãn khó tả thì điện thoại rung lên.

Sau đó, Diệp Trấn Đông lấy tai nghe Bluetooth ra và nhấn nút nghe.

Rất nhanh, giọng nói nồng nhiệt của Hoa Thanh Phong truyền đến: “Ông Diệp, có tin tức của Hầu Môn, ông nhận được chín sự đồng ý, sẽ phụ trách mười sáu cục.”

Ông ta nói thêm: “Tôi chúc mừng trước một tiếng.”

Tâm tình trên mặt Diệp Trấn Đông không chút dao động, ông ta gắp một quả trứng rán lên cắn một cái: “Đây không phải nằm trong dự kiến ​​sao?”

Diệp Trấn Đông nhàn nhạt nói: “Không có gì phải chúc mừng.”

Hoa Thanh Phong lại cười: “Quả nhiên là dự kiến, nhưng nhanh hơn chúng ta tưởng. Lần này tất cả là nhờ công sức của Diệp Phi (Phàm).”

Nghe nhắc đến Diệp Phi (Phàm), vẻ mặt Diệp Trấn Đông dịu đi: “Diệp Phi (Phàm) không sao chứ?”

“Không sao, cậu ấy không sao.”

Hoa Thanh Phong nhẹ giọng nói: “Tuy rằng chưa trở thành châu báu, nhưng chắc chắn là ngọc bội.”

“Rõ ràng có rất nhiều cách để bảo vệ cậu ấy, nhưng ông lại để cậu ấy đi.”

Giọng điệu của Diệp Trấn Đông càng thêm bất mãn: “Ông có biết đêm qua nguy hiểm như thế nào không?”

“Nghe nói hiện trường nổ súng rất nhiều. “

“Lỡ như cậu ấy bỏ mạng ở Hầu Môn, sau này ông định giải thích sao với bà chủ?”

Ông biết rõ Hầu Môn sâu như biển.

Hoa Thanh Phong nhàn nhạt nói: “Tôi biết, chẳng qua nếu xảy ra một lần nữa, tôi vẫn cảm thấy cậu ấy nên làm vậy.”

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi muốn cậu ấy căm hận nhà họ Diệp.”

Mấy ngày kế tiếp, Diệp Phi (Phàm) gọi cho Tống Hồng Nhan và vài người khác báo bình an, sau đó cùng Đường Nhược Tuyết an ổn sống ở biệt thự Phi Long.

Anh cũng điều động một số anh em Vũ Minh đến bảo vệ quanh biệt thự.

Mặc dù Diệp Phi (Phàm) không thường xuyên sống ở biệt thự Phi Long nhưng Chu Tĩnh luôn bố trí một bà vú trông coi, vì vậy bọn họ có thể đến ở bất cứ lúc nào mà không cần dọn dẹp.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.