Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2509



Chương 2509

Vài ngày sau, vết thương của Đường Nhược Tuyết dần hồi phục rõ rệt, vết sưng đỏ trên mặt cũng giảm bớt.

Điều duy nhất khiến Diệp Phi (Phàm) buồn bực chính là cô thà để y tá chữa trị vết thương chứ nhất quyết không để anh bắt mạch, nói rằng không muốn anh phải hao tổn tinh thần.

Diệp Phi (Phàm) bất lực, biết tính cô cố chấp nên đành mặc kệ, anh dành thời gian để tản bộ hoặc rèn luyện sức khỏe mỗi ngày.

Lần trước khi đấu với Cung Bản, Diệp Phi (Phàm) cũng đã đột phá ở Biệt thự Phi Long. Đỉnh điểm là đột phá hai cảnh giới và đạt tới cảnh giới Đại Thành, sức chiến đấu của anh tăng vọt hơn mười lần.

Lần này, Diệp Phi (Phàm) tự hỏi liệu mình có thể lên cấp độ tiếp theo hay không.

Mặc dù chỉ cách cảnh giới đại thành một cấp nhưng hiệu quả chiến đấu lại kém hơn gấp ba lần, điều này có nghĩa để lên một cấp không phải chuyện đơn giản.

Sau mấy ngày tập trung luyện tập, Diệp Phi (Phàm) vẫn bị kẹt ở cảnh giới đại thành, không thể đột phá lên đỉnh cao.

Trong lòng anh có chút hối hận, nhưng cũng không phiền muộn là bao.

Trên thế giới này có rất nhiều các vị tiền bối kì cựu, nhưng thế hệ trẻ có thể đạt đến cảnh giới đại thành thì lại rất hiếm.

Nghĩ đến tổ tiên người Miêu còn lâm vào bế tắc ở tuổi 100, Diệp Phi (Phàm) lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“Có chuyện gì mà cười vui vậy?”

Diệp vừa mỉm cười đi ra khỏi phòng, Đường Nhược Tuyết đang dựa vào sô pha xem TV liền tò mò hỏi.

Hôm nay cô đã cởi bỏ bộ đồ công sở thường ngày, dưới chân không mang giày cao gót, thay vào đó, cô mặc một chiếc váy đen kết hợp một đôi tất dài cùng màu.

Dưới chân tôi là một đôi giày vải bông màu đen.

Mái tóc bồng bềnh của cô không buông xõa ngang vai như mọi khi mà được búi gọn gàng bằng một chiếc bút chì.

Thoạt nhìn, hôm nay Đường Nhược Tuyết mang lại cảm giác như một người vợ hiền thục.

“Không có gì, chỉ là nghĩ tới mấy vị trưởng lão trăm tuổi, thế nào? Vết thương khá hơn chưa?”

Diệp Phi (Phàm) khẽ cười: “Bạch Dược đối với vết thương trên mặt có tác dụng không?”

Vừa nói, anh vừa đi đến ghế sô pha ngồi xuống xem xét vết thương của cô.

“Đã dùng. Vết thương tốt hơn nhiều rồi, bác sĩ nói không sao.”

Không đợi Diệp Phi (Phàm) đến gần, Đường Nhược Tuyết đã đứng dậy khỏi ghế sô pha và ném điều khiển TV cho anh.

“Buổi tối anh muốn ăn gì, em sẽ làm.”

“Nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, cũng đến lúc vận động xương cốt rồi”.

Đường Nhược Tuyết vươn tay buộc tạp dề, nhẹ giọng hỏi Diệp Phi (Phàm): “Anh muốn ăn cá không?”

Diệp Phi (Phàm) ngồi xuống sô pha, nhìn hiền thê trước mặt gật đầu: “Được, ăn cá, cá hấp.”

Mặc dù một năm số lần Đường Nhược Tuyết vào bếp đếm trên đầu ngón tay, nhưng làm món cá hấp vẫn rất ngon, thịt mềm và mịn, hết sức ngon miệng.

Cô ngọt ngào cười: “Được, em sẽ làm cho anh.”

Nhìn bóng lưng và sự dịu dàng vừa rồi của cô, Diệp Phi (Phàm) hơi thất thần, hiếm khi thấy cô lại hiền huệ như vậy.

Anh thở dài trong lòng, nếu phụ nữ cứ mãi như này thì tốt biết mấy.

Chỉ là suy nghĩ của anh vừa mới trỗi dậy, sự chú ý của Diệp Phi (Phàm) lại rơi vào màn hình giám sát camera, có ba chiếc xe màu đen đang đỗ trước cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.