Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2511



Chương 2511

Ông ta đối với Diệp Phi (Phàm) rất kiên định: “Cậu đã giải quyết được một cuộc khủng hoảng lớn ở Thần Châu.”

Nếu mười sáu cục không thống nhất được việc đổi chủ, chín thành viên sẽ tự trị và nói nhiều hơn làm. Diệp Đường sẽ mất đi quyền thực thi pháp luật và tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích cơ bản của Thần Châu.

Diệp Phi (Phàm) xua tay: “Chỉ là chuyện nhỏ, ông Tần khen ngợi quá lời rồi.”

“Hơn nữa so với các vị trưởng bối trước kia, hành động của bác sĩ Diệp quả là không hơn không kém.”

Diệp Phi (Phàm) cũng cảm khái Tần Vô Kỵ: “Ông Tần mới là tấm gương mẫu mực.”

“Khiêm tốn rồi. Người trẻ tuổi hiện nay tự lập hơn nhiều, hoài bão lớn hơn khả năng của bản thân, tôi so với họ thời đó còn kém xa”.

Tần Vô Kỵ lại cảm thán nói: “Một bác sĩ Diệp không kiêu ngạo, bốc đồng như vậy thật là hiếm thấy.”

“Ông Tần đừng tán dương quá, nếu không tôi sẽ cảm thấy có lỗi.”

Diệp Phi (Phàm) cười nói: “Đúng rồi, vậy việc thứ ba là việc gì?”

“Tôi muốn mời bác sĩ Diệp đến khám bệnh cho ông già này.” Tần Vô Kỵ cũng không gấp, hơi dừng lại nói.

“Gần đây, tôi hay bị mất tập trung, trong đầu thường xuyên vang lên những hình ảnh và âm thanh không giải thích được. Như thể có ai đó sống trong cơ thể tôi vậy.”

“Mặc dù tôi đã dùng ý chí mạnh mẽ để xua tan và trấn áp những ảo giác này, nhưng nó ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn trong hai tháng qua, có lúc tôi còn lầm bầm nói chuyện một mình.”

“Tôi lo lắng sẽ nói ra những điều không nên nói, vì vậy tôi gần như không nói chuyện mấy hôm nay. Dạo trước bận bịu xử lí chuyện Diệp Đường, hôm nay mới có thời gian đến đây.”

“Tôi hy vọng bác sĩ Diệp xem giúp, liệu có cách nào giúp tôi tốt hơn không”

Ông ta rất thẳng thắn cười với Diệp Phi (Phàm): “Tôi vẫn muốn sống thêm vài năm nữa, bởi vì còn một số việc vẫn chưa hoàn thành.”

“Ông Tần khách sáo rồi, đây là vinh hạnh của tôi.”

Diệp Phi (Phàm) vội vàng tiếp lời, sau đó bất giác nhìn xung quanh mới phát hiện ra anh đã đến biệt thự nơi Lý Đại Dũng từng sống từ lúc nào.

Vườn không nhà trống, cỏ cây ảm đạm. Anh đột nhiên cảm thấy lo lắng, nhìn đi nhìn lại mấy lần.

“Người nào tới?”

Tuy Diệp Phi (Phàm) thân thủ phi phàm, khi nhìn thấy một ông lão mặc áo choàng trắng không khác gì bóng ma, hơn nữa bên cạnh còn mang theo một chiếc quan tài đen, trong lòng cũng không tránh khỏi mà có chút run sợ.

Anh cùng với cậu Tiếu giống nhau, còn chưa đầy 30 tuổi, chung quy vẫn còn là một đứa trẻ.

“Thiên Xã của nước Dương.”

Tần Vô Kỵ thấp giọng giải thích: “Là một tổ chức, những năm này vẫn không ngừng đuổi theo tôi. Bảy người này là trưởng lão của hội Thiên Xã của nước Dương, chuyên môn giả thần giả quỷ để giết người, sau khi giết xong, xác nạn nhân được họ giấu trong quan tài màu đen để mang về thanh toán.”

“Trước đây hành tung của họ đều được theo sát, bọn họ không dám tùy tiện lẻn vào Thần Châu, mấy ngày nay mượn chuyện của Diệp Đường, bọn họ mới thừa dịp này mà tiến vào.”

“Có lẽ đã bị họ theo sát vài ngày.”

Ông ta đột nhiên trầm ngâm khi nhìn thấy chiếc áo choàng trắng của Dương Quốc Thiên Xã: “Không sai, chuyện của Diệp Đường, nói không chừng có sự trợ giúp của Thiên Xã của nước Dương.”

Ban đầu Diệp Phi (Phàm) có chút sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, hóa ra là nhằm vào Tần Vô Kỵ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.