Chương 2515
Đại trưởng lão chạm vào miệng vết thương ở trước ngực, nhìn Diệp Phi (Phàm) phun ra sự giận dữ không nguôi: “Không bóp chết thanh niên như cậu từ trong trứng nước, để cho cậu lớn lên mười tám năm trời, Thần Châu càng bức ép nước Dương chúng tôi thành một phe.”
Đại trưởng lão một lần nữa kéo đao võ sĩ của mình quay về: “Nhưng đáng tiếc thay, dù cậu có tài năng đến đâu, hôm nay chắc chắn cũng sẽ phải chết trẻ mà thôi.”
Diệp Phi (Phàm) lắc cây giáo gỗ đã nhuốm máu một nửa: “Lại muốn chịu thêm một phát sao?”
Tần Vô Kỵ đứng ở sau lưng Diệp Phi (Phàm), chắp hai tay ra phía sau, lạnh nhạt lên tiếng: “Đại trưởng lão, bây giờ các người đã biết Diệp Phi (Phàm) lợi hại như thế nào rồi đó. Hay cứ để cậu ta trở thành người vô tội rồi rời đi.”
Đôi mắt ông ta trước sau như một tựa như mặt nước giếng không một gợn sóng, không hề sợ hãi: “Giết tôi mới là nhiệm vụ quan trọng của các ông đúng không, làm gì mà phải phức tạp hóa lên như vậy?”
“Câm miệng.”
Nghe được mấy lời nói này của Tần Vô Kỵ, Đại trưởng lão gầm lên một tiếng: “Tần Vô Kỵ, đồ chó già như ông không có tư cách gì dạy đời chúng tôi cả.”
“Nếu không phải ông tìm cách hãm hại và giết chết một thế hệ trung kiên của chúng tôi, rồi phá hỏng kế hoạch hạt giống của chúng tôi thì tại sao nước Dương lại bước vào thời kỳ giáp vụ như bây giờ?”
“Nếu lúc đầu kế hoạch hạt giống thành công, không chỉ bảy người chúng ta không cần xuất đầu lộ diện, mỗi ngày đều có thể nghiên cứu võ thuật, ngay cả Thần Châu cũng sẽ có sức mạnh lớn hơn.”
“Đáng tiếc, thật là đáng tiếc. Tình hình trăm năm rốt cuộc lại bị con chó già ông phá hỏng hết tất cả chỉ trong chốc lát, cả dân nước Dương sẽ không tha thứ cho ông.”
Nghe ông ta nói mấy lời như vậy, sáu lão già còn lại cũng lộ ra vẻ mặt vừa đau khổ vừa tức giận, hận không thể mang Tần Vô Kỵ phanh thây ra làm trăm ngàn mảnh.
Không còn nghi ngờ thêm gì nữa, Tần Vô Kỵ đã gây ra thiệt hại rất lớn làm lung lay nền tảng lập quốc của nước Dương.
Kế hoạch hạt giống?
Kế hoạch gì?
Đôi mắt Diệp Phi (Phàm) hơi nheo lại, nhưng thần kinh càng căng thẳng hơn, nhìn chằm chằm bảy người kia, tránh cho bọn họ lại đột nhiên ra tay làm Tần Vô Kỵ bị thương.
“Diệp Phi (Phàm), cậu cứ một mình hành động đi, không cần quan tâm tôi làm gì.”
Lúc này, Tần Vô Kỵ đưa tay vỗ lên bả vai Diệp Phi (Phàm): “Bọn họ tạm thời sẽ không dám giết tôi đâu.”
Sự tự tin mạnh mẽ nở rộ như hoa gặp mùa làm cho Diệp Phi (Phàm) không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Đại trưởng lão cười ha hả mấy tiếng: “Sẽ không giết ông? Chiếc quan tài màu đen cũng đã mang đến đây, chúng tôi có thể không giết ông hay sao?”
Tam trưởng lão nhe răng cười phụ họa: “Hôm nay nhất định sẽ chặt người ra làm tám khối.”
Nhị trưởng lão nhìn về phía Diệp Phi (Phàm): “Còn về phần Diệp Phi (Phàm) muốn giết người kia cũng chỉ là nằm mơ thôi, cậu ta có thể chống cự được một người, thậm chí là ba người nhưng tôi không tin cậu ta có thể ngăn cản được cả bảy người đâu.”
Diệp Phi (Phàm) cười nhạt: “Nếu cho tôi thêm thời gian thì bảy người cũng không thành vấn đề.”
“Đúng là tự cao tự đại.”
Đại trưởng lão khịt mũi hừ lạnh, sau đó lại nhìn Tần Vô Kỵ rồi lên tiếng: “Ông đừng tưởng rằng có hai mươi bốn người vệ sĩ ở đây là có thể cứu được ông, Hắc Trạch Ưng sẽ tự mình xử lý bọn họ.”
“Đàn em của ông muốn đến nơi này, không phải cứ gọi một tiếng là đến được đâu.”
“Ông ở đó chờ chết đi.”
Những người mặc áo trắng còn lại cũng nhìn chằm chằm vào Tần Vô Kỵ, trên gương mặt không có huyết sắc tràn ngập sát ý.