Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 252



Chương 252:

 

Đường Nhược Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải tôi muốn lấy lòng anh đâu, tôi chỉ muốn bố anh không sao thôi.”

 

Diệp Phi gật đầu, trong lòng anh biết mặc dù quan hệ giữa hai người đã dịu đi vì Diệp Vô Cửu, nhưng khoảng cách của họ vẫn còn đó.

 

Sau khi đợi thêm 3 phút, bác sĩ còn chưa đến, không đợi Diệp Phi ra tay, Đường Nhược Tuyết lại chạy vào đại sảnh.

 

Cô năm lần bảy lượt chạy, lần nào nhân viên y tế cũng nói là đến ngay, nhưng phải nửa tiếng sau, một nữ bác sĩ và 3 y tá trẻ mới đến.

 

Bảng tên trên ngực của nữ bác sĩ ghi Nam Cung Cầm.

 

Diệp Phi nhìn thoáng qua đã nhận ra, cô ta chính là người phụ nữ quyền rũ ở hiện trường vụ tai nạn xe hơi của Bạch Như Ca, bạn gái của thanh niên mũi khoằm. Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

 

“Giục cái gì mà giục.”

 

Nam Cung Cầm lại không nhận ra Diệp Phi, vừa chậm rãi đi về phía phòng cấp cứu, cô ta vừa sốt ruột hét lên với Đường Nhược Tuyết: “Giục đi đầu thai à?”

 

“Không thấy tụi tôi đang quay chụp tập thể sao?”

 

“Cô có biết cô đã trì hoãn bao nhiêu thứ và thời gian chúng tôi khi cứ giục vậy không?”

 

Vài cô y tá nhỏ xinh cũng nhìn Đường Nhược Tuyết ngán ngắm.

 

Sắc mặt Đường Nhược Tuyết ngưng trọng trầm xuống: “Tình trạng bệnh nhân rất nghiêm trọng, không muốn cứu người còn chạy đi chụp ảnh nhóm. Có y đức không vậy?”

 

“Việc lớn cỡ nào cũng đợi tụi tôi chụp xong rồi bàn.”

 

“Tôi nói cho mà biết, hiện tại chúng tôi sẽ trở lại tiếp tục chụp ảnh, cô khó chịu thì đưa bệnh nhân đi ra ngoài.”

 

Nam Cung Cầm chanh chua mắng: “Bác sĩ ở Vinh Ái không cần máy người.”

 

Đường Nhược Tuyết tức giận mắng: “Tôi muốn kiện.”

 

“Kiện?”

 

Mấy người y tá nghe vậy bật cười, vừa nhìn sơn móng tay.

 

trong suốt vừa xem thường, tựa như chuyện khiếu nại Đường Nhược Tuyết vừa nói rất ngây thơ.

 

Bác sĩ ở Vinh Ái là người dễ bị kiện sao?

 

“Kiện, cứ việc nhé.”

 

Nam Cung Cầm cũng giễu cọt: “Cục công thương, cục y tế, cục cảnh sát, gọi gì cũng được, nếu có thể ngăn cản chúng tôi, tôi sẽ bái phục cô.”

 

“Bốp…” Diệp Phi không để yên, xông thẳng lên tát… Nam Cung Cầm kêu thảm một tiếng ngã bay……

 

Sau khi Nam Cung Cầm ngã xuống đất thì văng xa máy mét quần áo xộc xệch và má ửng đỏ.

 

Cô ta đầu tiên là sững sờ, không tin rằng Diệp Phi dám ra tay.

 

Sau đó cô ta hét ầm lên: “Đánh người, người nhà bệnh nhân đánh bác sĩ, gọi bảo vệ.”

 

Mấy nữ y tá vừa đỡ Nam Cung Cầm vừa dựng đứng lông mày nhìn chằm chằm về phía Diệp Phi: “Anh xong đời rồi, anh xong đời rồi.”

 

Từ khi đến bệnh viện Vinh Ái, bọn họ chưa từng thấy người nào dám giương oai ở đây, ai mà náo loạn đều bị đưa vào bệnh viện tâm thần.

 

“Khốn nạn, loại người ở bệnh viện Vinh Ái như máy người, cứ đợi mà đóng cửa đi.”

 

Diệp Phi liếc nhìn bọn họ, sau đó xoay người đạp mở cửa phòng cấp cứu, sải bước đi vào trong.

 

Đường Nhược Tuyết hơi giật mình, sau đó vội vàng đuổi kịp: “Diệp Phi, Diệp Phi.”

 

Ngay sau đó, anh nhìn thấy bố mình đang nằm ở giường bệnh.

 

Vẫn là khuôn mặt đó, hiền lành như vậy, giản dị như vậy.

 

Diệp Phi hai mắt rưng rưng, khó nhịn, bố vẫn thế, không có thay đổi, một chút cũng không thay đổi.

 

Dường như không ai hay điều gì trên đời có thể thay đổi được ông.

 

Ông đang nằm trên giường bệnh với những vét sẹo khắp người, bất động, nhưng vẫn thẳng tăm tắp như một mũi tên.

 

Diệp Phi đột nhiên phát hiện, không chỉ có sự hiền lành mà còn có nhiều nỗi đau và tình cảm phong phú ẩn trong những nếp nhăn trên khuôn mặt của ông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.