Chương 2922
Nguy hiểm lập tức tan biến.
Diệp Phi (Phàm) buông được gánh nặng trong lòng, cả người xoay lại, khó nhọc ngồi dậy thở hổn hển.
Tần Vô Kỵ vẫn như trước đây, không hề có chút sợ hãi, hướng tay về phía thuộc hạ, ý nói không còn chuyện gì nữa rồi.
Sau đó anh ấy chạy đến bên anh, vội vàng hỏi: “Quốc sĩ Diệp, vết thương thế nào rồi? Để tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
Mặc dù đầu óc anh vẫn tỉnh táo, nhưng cơ thể lại toàn máu, khiến người khác nhìn mà không khỏi hoảng hốt.
Diệp Phi (Phàm) xua xua tay: “Không cần, không cần, chỉ là mấy vết thương ngoài da thôi, không đáng ngại.”
“Giúp tôi lấy một bộ quần áo và Hồng Nhan Bạch Dược là được rồi.”
Anh phất tay nói với một người vệ sĩ.
Anh ta nhanh chóng mang thuốc và quần áo cho Diệp Phi (Phàm).
Bôi hồng nhan bạch dược này giúp cầm máu rất hiệu quả, tinh thần của Diệp Phi (Phàm) cũng phấn chấn hơn lúc nãy rất nhiều, cơ thể cũng dần bình phục.
Anh cởi bỏ bộ quần áo cũ của mình, thay một chiếc áo sơ-mi mới, rồi khoác thêm áo vest ra ngoài, che đi tất cả vết thương trên cơ thể.
“Ông Tần, những người này đúng là kẻ thù ngàn kiếp của ông mà, bao nhiêu năm như vậy mà vẫn luôn tìm cơ hội đến giết ông.”
Diệp Phi (Phàm) sau khi xử lý vết thương xong liền nhìn Tần Vô Kỵ: “Sau này ông có ra ngoài thì chú ý một chút.”
Theo như lời Đại trưởng lão nói, nếu Tần Vô Kỵ không chết, chỉ sợ nước Dương không tha cho ông ấy.
Món thù này đã kéo dài hơn mười năm rồi, lúc nào chúng cũng chăm chăm đợi ông ấy lộ ra chút sơ hở là sẽ lao vào như hổ đói, thật làm cho người ta ăn không ngon, ngủ không yên.
“Hôm nay tôi quả thật có chút bất cẩn.”
Ánh mắt Tần Vô Kỵ biểu lộ sự xin lỗi, nhìn Diệp Phi (Phàm) ôn hòa, nói: “Vốn muốn cùng cậu nói chuyện một chút về bệnh tình của tôi, nên không cho vệ sĩ đi cùng, không ngờ rằng nước Dương lại nhân cơ hội này ra tay.”
“Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa đâu.”
“Chuyện ngày hôm nay, thực lòng xin lỗi cậu, lại còn để cậu đứng ra chống đỡ thay tôi, rồi còn khiến cậu bị thương như thế này, còn tôi lại chả giúp được gì cho cậu.”
Diệp Phi (Phàm) thở nhẹ một tiếng: “Năm đó đánh nước Dương một đao, người nước Dương cũng khắc cốt ghi tâm mối hận với tôi, có thể sống đến ngày hôm nay đã là mãn nguyện rồi.”
Ánh mắt anh biểu lộ sự tôn trọng: “Ông Tần, Diệp Phi (Phàm) tôi rất khâm phục ông.”
Mặc dù Tần Vô Kỵ không nói làm điều gì với đám người nước Dương, nhưng khiến cho một quốc gia ghi hận và truy sát hơn mười năm trời thì ông ta cũng được cho là một vị anh hùng lớn của Thần Châu.
“Hư danh chỉ là nhất thời, có thể bình yên sống qua ngày mới là điều quý giá.”
“Quốc sĩ Diệp không chỉ trẻ tuổi, cả y học lẫn võ thuật đều xuất chúng, hôm nay lại có thể giết chết sáu người bọn chúng, tương lai nhất định sẽ ngồi ở vị trí còn cao hơn tôi.”
Tần Vô Kỵ cười khoát tay, sau đó đổi đề tài nói chuyện: “Quốc sĩ Diệp, hôm nay vốn định mời cậu đến xem bệnh cho tôi, nhưng với tình hình hiện nay, cậu lại còn bị thương, e là không tiện.”
“Chỉ đành để hôm khác lại phiền cậu đến một chuyến rồi.”
Ông ấy lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho Diệp Phi (Phàm): “Đây là danh thiếp của tôi, về sau chúng ta sẽ liên lạc nhiều hơn.”