Chương 2923
Anh nhận lấy tấm bưu thiếp, nói: “Được, tất cả đều do ông sắp xếp.”
Tần Vô Kỵ không nói gì nữa, cười chào anh rồi đưa người rời khỏi đó.
Ông ta cũng không nói gì đến chuyện nợ ân huệ của anh hay là ân cứu mạng gì đó, đối với ông ấy, nói ít làm nhiều mới chính là tác phong làm nên con người Tần Vô Kỵ.
“Ưm.” Mười phút sau, Diệp Phi (Phàm) lấy khăn tay che miệng ngồi máy bay, đi đến một căn biệt thự khác.
Vừa mở cánh cửa khép hờ ra, anh liền ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức bay đến.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Đường Nhược Tuyết đang bận tới bận lui trong bếp.
Trên bàn đã bày đầy đủ chén đĩa, cô bê đĩa cá hấp nóng hổi lên bàn xong nhanh chóng lấy tay vân vân hai vành tai.
Diệp Phi (Phàm) có chút ngẩn ngơ, có nhà để về, có người chăm lo, có cơm ngon canh ngọt mỗi ngày, cuộc sống này, không còn gì hạnh phúc hơn.
Nghe thấy tiếng động, Đường Nhược Tuyết quay đầu, trông thấy Diệp Phi (Phàm) đã đứng đó từ bao giờ, liền nở một nụ cười rạng rỡ: “Diệp Phi (Phàm), anh về rồi đấy à? Mau đi rửa tay rồi ra ăn cơm đi.”
Cô dịu dàng chỉ vào bàn ăn, nói: “Em vừa nấu cá hấp này, nhân lúc còn nóng ăn cho ngon.”
“Ừm.”
Anh nhẹ giọng nói một tiếng, sau đó cho khăn tay vào trong ngực. Khăn tay một màu đỏ sẫm.
“A.” Cơm nước rồi rửa bát xong xuôi, sau khi Diệp Phi (Phàm) đưa mắt nhìn theo bóng dáng Đường Nhược Tuyết trở về phòng nghỉ ngơi, anh mới lặng yên không một tiếng động mà đi về phòng ngủ của mình.
Gần như là vừa mới trở tay đóng cửa phòng lại, Diệp Phi (Phàm) bèn kêu lên một tiếng đau đớn, anh ngã quỵ thẳng xuống mặt đất.
Lấy y nhập võ, cưỡng ép tăng tu vi của mình lên để chém giết bọn người đại trưởng lão, cơ thể Diệp Phi (Phàm) đã bị thương nặng từ lâu rồi.
Ở lúc nên nghỉ ngơi và hồi phục cùng với trị liệu vết thương nhất thì anh vì không muốn khiến cho Đường Nhược Tuyết thất vọng giống như lần trước, nên đã cưỡng ép áp chế thương thế xuống để cùng ăn một bữa tối với Đường Nhược Tuyết.
Bây giờ đã ép đến cực hạn rồi, Diệp Phi (Phàm) đã không chịu nổi trận đánh kia nữa mà ngã trên mặt đất, cơ thể dâng lên một trận đau đớn không dứt, máu tươi trào ra từng dòng từ trong mũi miệng anh, anh cảm thấy mình giống như đã sắp chết đến nơi rồi vậy.
Diệp Phi (Phàm) cắn răng vận hành “Thái Cực kinh”, thử chữa trị vết thương trên người mình, nhưng đáng tiếc ý niệm trong đầu anh vẫn luôn bị đau đớn đả động.
Diệp Phi (Phàm) thử hết lần này đến lần khác, từng lần từng lần thất bại, đau đớn lan tràn ra khắp toàn thân anh.
Nghĩ đến mình sắp phải chết đi, trong lòng Diệp Phi (Phàm) không cam lòng, nhưng theo đó lại cảm thấy thoải mái.
Vốn anh là một cô nhi đã bị đổi nhà nhiều lần, chịu đựng chua ngọt đắng cay hơn hai mươi năm còn nhiều hơn so với người bình thường, sau khi ở rể càng làm cho anh cảm thấy mình như là người dư thừa của thế gian.
Chỉ có điều một năm này, cuộc sống cũng cực kỳ đặc sắc, anh được nhìn thấy rất nhiều thế giới mà mình chưa từng nhìn thấy, bây giờ chết đi, cũng coi như là không có gì tiếc nuối nữa.
Nghĩ đến đây, tâm thái của Diệp Phi (Phàm) ổn định hơn rất nhiều, anh lại vận hành “Thái Cực kinh” một lần nữa.
Lần này, anh thuận lợi hoàn thành một cái Tiểu Chu Thiên.
“A.” Sau một trận đau đớn qua đi, Diệp Phi (Phàm) lại cảm thấy đầu óc phình to, sau đó, cơ thể anh xuất hiện một sự thay đổi dị thường.