Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2525



Chương 2925

Diệp Phi (Phàm) tìm một vòng xung quanh phòng, phòng bếp, vườn hoa phía sau, sân phơi nhưng cũng không thấy người phụ nữ đó, Đường Thất và Đường Đông cũng mất tích.

Mí mắt của Diệp Phi (Phàm) luôn giật giật, anh lấy điện thoại ra gọi đi, lại phát hiện đám người Đường Nhược Tuyết đều tắt điện thoại.

“Nhược Tuyết, Nhược Tuyết.”

Trong lòng Diệp Phi (Phàm) trầm xuống, anh lo lắng Đường Nhược Tuyết gặp phải chuyện không may, lúc đang muốn ra ngoài hỏi đệ tử Võ Minh thì đã thấy một người đi từ cửa vào.

Trong tay ông còn cầm một giỏ đồ ăn, trong rổ có đầy đồ ăn tươi ngon.

Diệp Phi (Phàm) sửng sốt: “Chú Đông, sao chú lại tới đây?”

Diệp Trấn Đông.

“Cô Đường đi rồi.”

Diệp Trấn Đông nhìn Diệp Phi (Phàm), hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Mấy ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô ấy muốn tự đi tiêu hóa thanh tịnh vài ngày.”

“Cháu cũng đừng hỏi cô ấy đi đâu, lại càng không cần đi khắp nơi tìm kiếm xung quanh, đợi tới khi cô ấy ổn định cảm xúc lại rồi thì sẽ trở về tìm cháu thôi.”

Ông hơi nghiêng đầu: “Trên tủ lạnh còn có thư viết tay của cô ấy đó, sở dĩ không gọi điện thoại hay gửi tin nhắn cho cháu, chính là lo rằng cháu không chịu buông tay.”

“Rời đi rồi?”

Diệp Phi (Phàm) nghe vậy thì chấn động, nhưng trong lòng lại thư thái không ít, Đường Nhược Tuyết để lại lời nhắn cho mình, chứng tỏ rằng bọn họ không phải bị người xấu bắt đi.

Sau đó anh chạy đến chỗ tủ lạnh thì tìm thấy lá thư kia, quả nhiên là do Đường Nhược Tuyết viết, hơn nữa cũng thật sự giống như những lời mà Diệp Trấn Đông nói.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, Đường Nhược Tuyết cảm thấy trong lòng của mình rất loạn, trong nhất thời cô không thể chấp nhận cũng như tiêu hóa được sự xung đột trong mấy ngày nay.

Đồng thời, cô cũng lo lắng rằng mình sẽ mang đến cho Diệp Phi (Phàm) càng nhiều phiền phức hơn, thế nên cô muốn rời xa Diệp Phi (Phàm), một mình đi thanh tịnh vài ngày.

Tạm thời cô cũng không hy vọng Diệp Phi (Phàm) đi tìm cô, chờ cho tới khi cô dàn xếp ổn thỏa rồi, tâm tình trở nên tốt hơn rồi, thì sẽ lại để cho Diệp Phi (Phàm) đi qua đoàn tụ với cô.

“Người phụ nữ này.”

Tuy trong lòng Diệp Phi (Phàm) rất là tiếc nuối, khó có được cuộc sống tạm bợ ấm áp vài ngày cùng cùng với phụ nữ, kết quả cô lại chạy đi thanh tịnh một mình.

Chỉ có điều, nhìn thấy cô không có việc gì, anh cũng không xoắn xuýt nữa, trong một năm nay, hai người phân phân lại hợp hợp, ít nhiều gì anh cũng đã quen rồi.

Diệp Phi (Phàm) thu liễm cảm xúc của mình lại mà nhìn về phía Diệp Trấn Đông: “Chú Đông, sao chú lại đến đây thế?”

“Chín người đó đã đẩy chú lên rồi, là Tổng đốc của cục mười sáu cục Diệp Đường trong nước, chú đến Hầu môn xử lý mọi chuyện.”

Diệp Trấn Đông ôn hòa cười: “Hơn nữa Thiên Xã của nước Dường cùng với Hắc Trạch Ưng lẻn vào giết Tần Vô Kỵ, chuyện này vẫn phải điều tra một chút.”

“Chú thấy còn có chút thời gian nên tới đây thăm cháu một chút.”

“Đúng lúc nhìn thấy đám người cô Đường rời đi thì bèn hàn huyên vài câu, sau đó thì mua chút đồ ăn về làm cơm cho cháu.”

“Dù sao về sau ngày mà hai chú cháu chúng ta cùng nhau ăn cơm cũng không nhiều lắm.”

Vẻ mặt ông trìu mến nhìn Diệp Phi (Phàm), sau đó xách theo giỏ đồ ăn đi vào trong phòng bếp, không nhanh không chậm mà bắt đầu làm cơm trưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.