Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2529



Chương 2529

Anh trêu đùa một câu: “Nói thế nào thì cháu cũng là quốc sĩ, cháu chết rồi, tương đương với việc tổn hại tới lợi ích của Thần Châu.”

Anh rất có hảo cảm với cái lão già nho nhã lễ độ lại cực kỳ khiêm tốn kia, thật sự không muốn tin rằng ông ta là một người bụng dạ khó lường.

“Lòng trung thành cùng với việc báo thù cũng không có mâu thuẫn gì hết.”

Diệp Trấn Đông xoay người nhìn Diệp Phi (Phàm) rồi cười cười: “Tuy rằng y học của cháu hơn người, còn là quốc sĩ, nhưng cũng không phải là nhân tài tuyệt đối không thể thay thế được, mượn đao giết cháu xả giận cho cháu trai cháu gái và Diệp Đường là chuyện rất bình thường.”

“Hơn nữa người ta cũng không cần phải xuống tay với cháu, lại càng không cần có nửa điểm địch ý gì với cháu cả, chỉ cần cùng nhau đi một đoạn đường, tự nhiên sẽ có cao thủ của nước Dương nhảy ra giết ông ta.”

“Với tính cách và tác phong của cháu, cháu không có khả năng ngồi yên nhìn Tần Vô Kỵ gặp nguy hiểm mà không để ý tới, chín phần là cháu sẽ chắn trước người ông ta.”

“Kể từ đó, cháu liền lành ít dữ nhiều rồi.”

“Người dân nước Dương giết cháu lại cực kỳ tốt, cháu giết ngược lại người dân nước Dương, đối với ông ta cũng chả có tổn thất gì cả, chỉ là nói một tiếng cảm ơn với cháu mà thôi.”

Ông than khẽ một tiếng: “Bốn lạng địch nghìn cân, cũng chỉ như thế mà thôi.”

“Chú Đông, chú nói những lời này rất đả kích cháu đó.”

Diệp Phi (Phàm) hơi dụi đầu, ăn răng rắc hết một trái dưa chuột xong, sau đó anh lại hỏi một câu: “Chú có chứng cớ gì không? Có thể có hiểu lầm gì với ông Tần rồi hay không?”

“Không có chứng cớ, những thứ này cũng chỉ là chú đoán ra mà thôi, cháu có thể lý giải thành tâm tư tiểu nhân cũng được.”

Diệp Trấn Đông nghe vậy cười lớn một tiếng, sau đó tiếp tục làm đồ ăn:

“Lại nói Tần Vô Kỵ làm việc, làm sao lại để lại chứng cớ cho người ta được chứ?”

“Nếu thật sự có thể tùy tiện để chú nắm được chứng cớ, ông ta cũng không nằm vùng ở trận doanh của nước Dương được lâu như vậy, càng không trốn thoát được sự tập kích không ngừng của sát thủ.”

“Sở dĩ chú nói với cháu những thứ này, còn ác ý phỏng đoán, chỉ là muốn nhắc nhở cháu, loại người như Tần Vô Kỵ, không có mấy người có thể nhìn thấu được, chú cũng không nhìn thấu được ông ta.”

“Cho nên sau này nếu cháu có tiếp xúc với ông ta, nhất định phải quan sát kỹ hơn một chút.”

“So với sát thủ đả kích ngấm ngầm hay công khai, Tần Vô Kỵ giết người càng vô hình hơn nữa.”

Sau khi ăn cơm trưa xong, Diệp Phi (Phàm) còn đang bận tiêu hóa lời nói của Diệp Trấn Đông.

Trong lòng anh vẫn đang chống cự việc Tần Vô Kỵ mượn đao giết người.

Đó là một ông lão dịu dàng, khiêm tốn, là hình tượng mà khi già đi anh muốn theo đuổi.

Diệp Trấn Đông nhìn thấu ý nghĩ của Diệp Phi (Phàm), cười một tiếng không khuyên bảo gì nữa.

Một người muốn trưởng thành chỉ có thể dựa vào chính mình, người ngoài có thể chỉ bảo chút đỉnh, nhưng nhiều hơn nữa sẽ dễ đốt cháy giai đoạn.

Thêm vào đó trái tim của Tần Vô Kỵ có phải bằng nhựa dẻo như ông hay không, ông cũng chẳng có chứng cớ gì, chẳng qua là hy vọng Diệp Phi (Phàm) khi giao tiếp với Tần Vô Kỵ phải cẩn thận hơn một chút.

Sau khi Diệp Trấn Đông rót một bình trà uống cùng Diệp Phi (Phàm) xong liền kéo Diệp Phi (Phàm) vào xe đi thẳng tới Hầu môn.

Lần nữa nhìn thấy tòa kiến trúc như lô cốt, Diệp Phi (Phàm) không khỏi nheo mắt lại:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.