Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2543



Chương 2543

“Một người là ông, một lòng vì nước, khiêm tốn lịch sự, cũng là ông thường ngày.”

“Một người là ông, là sự đèn nén những cảm xúc tiêu cực tích tụ trong nhiều năm, muốn giết người, muốn làm chuyện xấu của ông, cũng chính là ông hung tợn đáng sợ trong video kia.”

“Những năm nay, bởi vì ý chí và niềm tin mạnh mẽ của ông, mà ông đã tự mình trấn ép những tà ác này.”

“Nhưng bây giờ đã lớn tuổi rồi, năng lượng và tinh thân của ông không thể giữ trấn thể trấn áp tà ác được nữa.”

“Đồng thời, sự thù địch tích tụ qua năm tháng bởi vì không thể trút bỏ mà càng ngày càng nhiều, lúc nào nó cũng nghĩ muốn tìm cơ hội để bộc phát.”

“Nói kiểu khác, Tần Vô Kỵ tà ác rất nhanh sẽ xuất hiện, thật ra nó cũng có thể nắm giữ một quyền chủ động nhất định.”

“Những ảo giác ảo thính mà ông nghe thấy gần đây, đều là do nhân cách khác của ông làm ra.”

Diệp Phi (Phàm) nói hết chẩn đoán cho Tần Vô Kỵ, tin rằng ông sẽ hiểu ý của mình.

Mí mắt của ông Miêu giật liên tục, có chút không thể tiếp nhận, nhưng sự hung ác vừa nãy của Tần Vô Kỵ, khiến ông ta biết Diệp Phi (Phàm) không hề nói quá.

“Hóa ra như vậy.”

Tần Vô Kỵ nghe xong cũng nheo mắt lại, sau đó nhìn Diệp Phi (Phàm) tán thưởng: “Quốc sĩ Diệp không hổ là Quốc sĩ Diệp, đến cả loại tinh thần phân liệt như tôi mà cũng có thể chẩn đoán ra.”

“Cậu đoán rất đúng, hơn mười mấy năm nay, tôi nhận được rất nhiều, nhưng cũng phải chịu đựng rất nhiều.”

“Tôi đã từng đau đớn, từng quỳ xuống, từng giết kẻ thù, cũng từng giết người của mình, lúc thông qua khảo nghiệm còn hy sinh người phụ nữ mà mình thích.”

“Nhưng sự đau khổ và tra tấn mà mọi người từng nhìn thấy từng trải qua, cũng không bằng một phần trăm những gì mà tôi đã trải qua mười mấy năm nay.”

Ông ta đứng dậy, chắp hai tay sau lưng đi tới bên cửa sổ: “Tôi cho rằng qua bao nhiêu năm nay, tôi đã sớm khiến cho thứ này tiêu tan rồi.”

“Không ngờ, đó chỉ là tôi cho rằng.”

Tần Vô Kỵ cười khổ một tiếng: “Vô hình, tôi đã tích tụ cho mình một tích cách hung ác.”

“Ông Tần, chuyện này không thể trách ông được.”

“Người bình thường còn thỉnh thoảng nổi điên, dáng vẻ bây giờ của ông rất bình thường, hơn nữa ông có thể trấn áp bao nhiêu năm nay, đã là vô cùng tuyệt vời rồi.”

Diệp Phi (Phàm) thực sự ấn tướng với ý chí kiên định và lòng tin của ông ta, nếu đổi lại là người khác, e rằng đã sớm mất đi lý trí, để mình biến thành ác quỷ rồi.

Dù sao sự sảng khoái khi làm người xấu cám dỗ hơn khi phải cẩn thận làm người tốt rất nhiều.

Tần Vô Kỵ cười, quay người nhìn Diệp Phi (Phàm) cười: “Quốc sĩ Diệp, bệnh của tôi, uống thuốc niệm kinh có thể khống chế được không?”

“Uống thuốc niệm kinh chỉ có thể trị được ngọn chứ không trị được gốc.”

Vẻ mặt Diệp Phi (Phàm) hơi do dự, cuối cùng nhìn Tần Vô Kỵ nói: “Tôi có cách trị tận gốc.”

Ánh mắt Tần Vô Kỵ hơi sáng lên: “Quốc sĩ Diệp có thể trị được tận gốc bệnh của tôi sao?”

Ánh mắt ông Miêu cũng sáng ngời nhìn Diệp Phi (Phàm), nếu như không thấy hiệu quả của hai cái tác vừa rồi của Diệp Phi (Phàm), ông ta cũng cho rằng Diệp Phi (Phàm) ăn nói lung tung.

Những thứ về mặt tinh thần, có thể khống chế đã là rất tốt rồi, còn trị tận gốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.