Chương 255:
Tám nhân viên an ninh vạm vỡ vây quanh họ với nụ cười toe toét.
Đường Nhược Tuyết mặt mày tái mét khi nhìn thấy, không ngờ người trong bệnh viện này lại dã man như vậy, không khỏi hét lên: “Diệp Phi, cần thận một chút.”
Bọn Nam Cung Cầm trợn mắt, chế nhạo: “Xong đời rồi!”
Một vài y tá cũng phụ họa: “Nhất định sẽ toang.”
Chỉ là cảnh tiếp theo nhanh chóng khiến Nam Cung Cầm và những người khác choáng váng.
Nhân viên bảo vệ đầu trọc nhìn Diệp Phi cười toe toét: “Cậu nhóc, tới đây quấy rồi, thật không có mắt …” chưa kịp nói xong Diệp Phi đã đấm thẳng vào cằm hắn.
*Bốp!”
Nhân viên bảo vệ đầu trọc ngã thẳng xuống đắt.
Hôn mê.
Trời đất! Thấy cảnh tượng này, Bạch Gia Hân và Nam Cung Cầm ngây ngốc.
Vô thức lùi lại một bước.
Họ không bao giờ nghĩ rằng Diệp Phi lại mạnh mẽ đến mức nhân viên bảo vệ trong bệnh viện cũng không thể chống đỡ nổi dù chỉ một hiệp.
Bạch Gia Hân khiển trách: “Lên, cùng xông lên, xử đẹp nó cho tao.”
Bà ta rất phẫn nộ, từ khi tiếp quản bệnh viện này, bà ta chính là nữ vương thực sự. Tất cả đều o bế, cung kính, không ai dám khiêu chiến như vậy.
Nếu hôm nay không xử lý Diệp Phi, thì sau này quyền hành của bà ta sẽ được duy trì như thế nào?
Bảy nhân viên bảo vệ hét lên, bao vây.
“Chăm sóc bồ tôi cho tốt!”
Diệp Phi nhìn Diệp Vô Cửu rồi nói với Đường Nhược Tuyết, sau đó xông vào đám người không lùi bước.
Anh dễ dàng túm một tên nặng hai trăm cân giơ lên ném về phía đám người, bốn tên bảo vệ trực tiếp bị hắn đánh ngã xuống đất, máu mũi tóe ra.
Trong lúc hỗn loạn, Diệp Phi lại gần, tung một cú vô lê đầu gối, hắt người đối diện vài cú lộn nhào.
Sau đó anh kéo cổ áo của nhân viên bảo vệ cuối cùng và đập hắn ta vào tường.
Máu bắn tung tóe.
Trong vòng bố mươi giây, cả tám nhân viên bảo vệ vạm vỡ đều ngã xuống đất.
Diệp Phi nhìn Bạch Gia Hân chê nhạo: “Những nhân viên bảo vệ này quá vô dụng.”
“Mày… đừng có mà kiêu ngạo…” Bạch Gia Hân đầu tiên là bị hù dọa thối lui lại một bước, sau đó thẹn quá hóa giận hét lên với Nam Vung Cầm: “Nam Cung Cầm, gọi cho Chu Sở, báo cho cậu ta ở đây có người làm loạn.”
Bạch Gia Hân chỉ tay: “Mày có lợi hại hơn nữa, có thể đánh lại tao nhưng tao không tin mày có thể thắng được đạn.”
Diệp Phi khẽ cau mày khi nghe những lời này, Bạch Gia Hân đúng là chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ.
“Sợ?
“Bây giờ cầu xin còn kịp.”
Sự tự tin của Bạch Gia Hân tăng cao, ngắng cổ lên quát: “Không thì chờ chết đi.”
Từng người hùng hổ nhìn Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết.
Người đông thế mạnh.
Bà ta kiêu ngạo càng thêm kiêu ngạo: “Cậu nhóc, quỳ xuống quỳ lạy tạ lỗi, nu không hôm nay mày sẽ phải trả giá rất đắt.”
Gương mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết lộ ra vẻ căng thẳng, cô đứng che trước mặt Diệp Vô Cửu.
Diệp Phi bắt gặp cử động của cô, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp, liền khôi phục bình tĩnh, cười khinh thường nhìn Bạch Gia Hân: “Quả thực hôm nay có người sẽ phải trả giá, nhưng chắc chắn không phải là tôi, mà là bệnh viện Vinh Ái.”
“Chỉ có lợi nhuận là mục tiêu, không có y đức, coi thường tính mạng con người.”