Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2559



Chương 2559

Diệp Phi (Phàm) đối với cô không chút giấu giếm: “Tôi đã nhờ ông ấy giúp một tay.”

Tống Hồng Nhan kinh ngạc kêu lên: “Cậu tìm Tần Vô Kỵ ư?”

“Tôi đã giết Thất Bào và cứu mạng ông ta, mấy ngày nữa còn phải chữa trị vết thương cho ông ta, chỉ với hai việc như vậy đổi lại một sự hỗ trợ không phải rất bình thường sao?”

Diệp Phi (Phàm) bật cười: “Lúc đó tôi nghĩ ba trăm người kia cũng là công dân của Thần Châu, ông ấy giúp đỡ cũng là lẽ đương nhiên.”

“Chẳng trách nhà họ Kim thả người nhanh như vậy, hóa ra là do Tần Vô Kỵ huy động người của Diệp Đường giải quyết mọi chuyện.”

Tống Hồng Nhan là một người phụ nữ thông minh, Tần Vô Kỵ ở Diệp Đường đức cao vọng trọng, là một đại anh hùng ở Thần Châu, có tư cách ngang với vua, là người có quyền lực và danh tiếng

“Ông ấy đã lo chu toàn việc này, so với trực tiếp tìm Diệp Đường hoặc thông qua bà Triệu và Diệp Trấn Đông có lẽ còn lâu hơn. Ít nhất là không quá nhanh trong như vậy.”

Trong mắt Tống Hồng Nhan có chút tán dương, Tần Vô Kỵ thật sự chọn người rất chuẩn, xem ra người đàn ông của cô càng ngày càng trưởng thành.

“Thực ra, tôi nhờ Tần Vô Kỵ giúp còn vì hai mục đích riêng.”

Diệp Phi (Phàm) do dự một chút rồi nói: “Hôm đó chú Đông đã đánh tiếng với tôi, điều này khiến tôi có phần cảnh giác với Tần Vô Kỵ. Cho nên mượn chuyện này của Hàn, Tống, tôi muốn xem xem Tần Vô Kỵ có thực sự vô tội hay không.”

“Kết quả, ông ấy quả thực không làm tôi thất vọng, không những không hỏi quá chi tiết, cũng không tranh luận mà chỉ dứt khoát đáp ứng, sau đó vận dụng quan hệ để cứu người.”

Sau chuyện này, Diệp Phi (Phàm) đã hoàn toàn gỡ được nút thắt với Tần Vô Kỵ.

“Tần Vô Kỵ không làm người ta thất vọng, nhưng lời nói của chú Đông cũng không thể quên.”

Tống Hồng Nhan vươn lấy một ly rượu đỏ rồi mỉm cười: “Lòng người không thể không phòng.”

Diệp Phi (Phàm) liếc nhìn người phụ nữ cười khổ: “Chị đúng là yêu tinh, chú Đông nói gì đều có thể đoán được.”

“Chỉ trách cậu nghĩ rằng thế giới này quá tốt đẹp.”

Tống Hồng Nhan nhấp một ngụm rượu đỏ rồi kéo Diệp Phi (Phàm) ra ban công: “Còn một việc khác là gì?”

“Muốn xem bản lĩnh của Diệp Đường một chút.” Khuôn mặt của Diệp Phi (Phàm) hiện lên một tia tò mò.

“Từ khi biết Diệp Đường tới nay, nghe nói rất lợi hại, thâm nhập hơn một trăm quốc gia, không ai không biết đến. Nhưng Diệp Cấm Thành lại để lại ấn tượng xấu đối với tôi. Vì vậy tôi muốn dùng Tần Vô Kỵ để xem Diệp Đường kiểm soát tình hình ở nước ngoài như thế nào.”

“Không ngờ, thế lực của Diệp Đường thực sự là quá phóng đại, trong nhà họ Kim cũng ẩn chứa không ít quân cờ. Tần Vô Kỵ ra lệnh một tiếng, đàn em lập tức hành động khống chế nhà họ Kim không cho ai đi.”

Anh kể sơ qua tình hình của Tần Vô Kỵ, trong lòng thầm thở dài: “Diệp Đường quả thực không đơn giản, lại có thể thâm nhập sâu như vậy vào các thế lực khác nhau, chẳng trách bà lão Diệp đó không chịu buông tha Diệp Đường.”

Thủ đoạn này đúng là hơn người.

Tống Hồng Nhan trầm ngâm, sau đó cánh tay ngọc nhẹ thả lỏng quấn lấy cổ Diệp Phi (Phàm): “Sau này cậu càng phải cẩn thận hơn.”

“Tôi đã đánh Diệp Cấm Thành nhiều như vậy, anh ta chắc chắn sẽ không buông tha dễ dàng, cẩn thận hơn cũng chẳng có ích gì.”

Diệp Phi (Phàm) nhìn người phụ nữ trước mặt, nhẹ giọng nói: “Nếu muốn phòng thủ thì chỉ có thể chủ động gây hấn với anh ta, để anh ta phải liên tục giải quyết phiền toái.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.