Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2568



Chương 2568

“Người đâu, còng tay cô Tần lại.”

Công khai video, ông Miêu hạ lệnh: “Là đúng hay sai, thì đợi ông Tần tỉnh lại sẽ quyết định, nhưng bây giờ chúng ta phải diệt trừ tất cả nguy hiểm.”

Mấy tên vệ sĩ nhà họ Tần nhìn nhau, tiến lên phía trước còng tay Tần Mục Nguyệt lại.

“Thả tôi ra, thả tôi ra, tôi không phải hung thủ, sao tôi có thể giết ông nội được chứ?”

Tần Mục Nguyệt liều mạng giãy dụa, cô ta cũng không quan tâm vết thương trên chân có nứt ra không, cô ta có oán hận Tần Vô Kỵ, nhưng cô ta thật sự không nghĩ sẽ giết ông nội.

Nhưng cô ta có tức giận và oan ức cũng không có tác dụng gì, vệ sĩ nhà họ Tần hành động dứt khoát khống chế cô ta lại, sau đó đưa cô ta giam vào phòng bên cạnh.

“Không cần phải giam giữ cô ta, để cô ta ngồi trên xe lăn rồi cử người trông chừng là được.”

Đúng lúc này, Diệp Phi (Phàm) châm cứu cho Tần Vô Kỵ xong, ngồi dưới đất nhìn về hướng Tần Mục Nguyệt: “Vừa rồi đúng là do cô ta bắn, nhưng cô ta cũng bị người khác tính kế, giống như bị thôi miên vậy.”

“Có người muốn ông Tần chết, nhưng không thể tìm ra cách để ra tay, nên mới ra tay từ người thân cận nhất bên cạnh ông ấy.”

“Mà mua chuộc hay uy hiếp người bên cạnh ông Tần rất khó, cũng không hiện thực, cũng dễ dàng bị tâm tư cẩn thận của ông Tần phát hiện, cho nên khống chế tinh thần là thích hợp nhất.”

“Vừa rồi chắc Tần Mục Nguyệt bị người khác khống chế tinh thần, cho nên mới xông vào bắn ông Tần một phát.”

Diệp Phi (Phàm) nói ra phỏng đoán của riêng mình: “Loại khống chế này tuy hiệu quả nhưng thời gian tồn tại lại ngắn, chỉ tấn công được một lần, một lần không được sẽ mất đi cơ hội.”

Ông Miêu nghe vậy thì trợn mắt há miệng, Tần Mục Nguyệt bị người khác khống chế giết ông Tần? Chuyện này quá thần bí rồi.

Nhưng khi bọn họ xem lại video, phát hiện hình ảnh của Tần Mục Nguyệt quả thật có chút bị khống chế.

Hành động của Tần Mục Nguyệt đờ ra, hai mắt đờ đẫn, khi đi đường chân còn kiếng lên, khi bắn súng cũng rất cứng nhắc, giống như một con rối vậy.

Ngược lại Tần Mục Nguyệt rất ngạc nhiên: “Tôi bị khống chế?”

“Diệp Phi (Phàm), anh nói lung tung cái gì vậy? Sao tôi có thể bị khống chế được chứ? Năm nào rồi mà con khống tinh thần giết người chứ? Loại thuật thần bí thế này mà cũng có thể nói ra được?”

“Hơn nữa bên cạnh tôi không có người ngoài, ai khống chế tôi chứ?”

“Lẽ nào là Diệp Phi (Phàm) anh khống chế tôi đi giết ông nội, sau đó anh kịp thời xuất hiện, lấy mất hảo cảm của ông nội đối với tôi sao?”

Cô ta nói: “Nếu thật sự có người khống chế tôi giết người thì chỉ có thể là Diệp Phi (Phàm) anh thôi.”

“Hít.”

Diệp Phi (Phàm) chậm rãi bước đến trước mặt Tần Mục Nguyệt, dùng mũi ngửi mùi hương trên cơ thể cô, mùi Thiên Sơn Tuyết Ngư sau khi nguội lạnh xộc vào mũi Diệp Phi (Phàm).

Cuối cùng anh cũng nhớ ra anh ngửi được mùi này ở đâu rồi, nhà kho Sunshine Manor, khí tức ghê tởm trên cơ thể Matsuno.

“Ừ, cô bị khống chế tinh thần.”

Diệp Phi (Phàm) nhìn Tần Mục Nguyệt nhàn nhạt nói: “Cô chỉ là trư du… không, cơ thể mộng du thôi.”

“Cơ thể mộng du?”

Không đợi Tần Mục Nguyệt và ông Miêu kinh ngạc, Tần Vô Kỵ đã tỉnh lại, yếu ớt hỏi: “Quốc sĩ Diệp, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.