Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 265



Chương 265:

 

Sau đó chú lắc đầu: “Chết rồi, chết rồi, không giúp được gì”.

 

Chú Giả cũng nhìn Diệp Phi, ánh mắt đầy nghi hoặc và thương cảm, chết rồi, không cần biết Diệp Phi có phải chịu trách nhiệm hay không, phòng khám coi như xong.

 

Ông không muốn Kim Chi Lâm đóng cửa chút nào, cũng không muốn Diệp Phi gặp tai nạn, dù sao 3 lần trúng độc, Diệp Phi là người cứu ông.

 

Nghe tin Vương Như Lâm thật sự đã chết, mọi người đều cảm thầy sa sút.

 

Một số người thở dài, một số người đang khóc, một số người đang chụp ảnh bằng điện thoại di động của họ, nhiều người đang nhao nhao nghị luận.

 

“Ông già chết toi rồi, y thuật của Diệp Phi cũng đáng sợ quá đi.”

 

Nhiều bệnh nhân và gia đình của họ đã lùi lại, mấy bệnh nhân chuẩn bị đến luotj được Diệp Phi khám cũng hoảng Sợ tránh xa.

 

Chương Đại Cường và Thẩm Vân Phong nghe chuyện cũng phải cau mày khi nhìn thấy, đang suy nghĩ về cách giải quyết vần đề này.

 

Giải quyết tốt hậu quả dễ dàng, bọn họ còn có thể cam đoan Diệp Phi không tổn thương gì, nhưng danh dự rất khó nói, về sau sẽ không còn nhiều người đến Kim Chỉ Lâm khám chữa bệnh.

 

Thần y như Diệp Phi, cuối cùng cũng chấm dứt sự nghiệp tại đây.

 

Tôn Bát Phàm đi đến chỗ Diệp Phi, dám vào lỗ tai anh nói: “Tiểu sư tổ, bệnh nhân… không có mạch đập.”

 

Khi nói đến mấy chữ cuối cùng, sắc mặt Tôn Bất Phàm tái nhọt, cứ như lần đầu gặp tình huống như thế này.

 

“Hiểu!”

 

Diệp Phi cúi xuống bắt mạch, bất ngờ ban đầu nhanh chóng biến thành trêu tức.

 

Chú Giả nhẹ giọng nói: “Diệp Phi, thông báo cho người nhà bệnh nhân, tốt nhất nên giải quyết riêng, nếu không gọi cảnh sát và cục y tế can thiệp sẽ rất phiền phức.”

 

Ông ấy đối với Diệp Phi thật sự rất tốt.

 

Diệp Phi cười: “Chú đừng lo, phòng khám không sao đâu.”

 

“Bồ… bố tôi sao rồi?”

 

Âm thanh như rớt từ đâu xuống, trước cổng một chiếc xe Minibus chạy đến, cánh cửa xe mở, năm sáu người đàn ông và phụ nữ bước ra.

 

Một trong những người phụ nữ trung niên từ xa hét lên: “Bố, bố không sao đâu mà, bố là trụ cột của gia đình này.”

 

Mấy người đồng hành thần sắc cũng sầu thảm.

 

“Bác sĩ vô dụng, đền tính mạng cho bồ tôi.”

 

Sau khi nhìn thấy Diệp Phi, người phụ nữ trung niên gào lên muốn xông lên đánh anh.

 

Tôn Bất Phàm đưa tay ngăn lại.

 

“Buông tôi ra, buông tôi ra, tôi sẽ giết chết bác sĩ lang băm.”

 

Người phụ nữ trung niên hét lên: “Trả mạng cho bồ tôi, trả mạng đây.”

 

Mấy tên đồng bọn cũng đầy lòng căm phẫn, nâng tay chỉ vào Diệp Phi, chuẩn bị đánh anh bát cứ lúc nào.

 

“Để tôi xem ai dám đánh?”

 

Chương Đại Cường đứng dậy trừng mắt nhìn bọn họ, sắc mặt đỏ bừng, nếu không phải cảm thấy đuối lý, anh ta đã sớm chỉnh lý đám người này.

 

“Mấy người còn chưa nhìn thấy bố mình thì đã một mực chắc chắn ông đã mắt, còn đánh tôi kêu giết, chứ không gọi cấp cứu đưa đi bệnh viện.”

 

“Hơn nữa, bố các người mới chết chưa được mười phút.

 

Chưa kịp gọi cảnh sát và thông báo cho người nhà, tất cả đã vội vã có mặt…” Diệp Phi không quan tâm đến ánh nhìn của mọi người, phất tay viết một tờ giấy ghi chú cho Tôn Bất Phàm: “Tôi nên nói rằng, các người sớm biết bố mình sẽ chết, hay nói cách khác là cố ý đưa ông ấy qua đây để chết.”

 

Tôn Bắt Phàm nhìn lướt qua tờ giấy, sửng sốt nhưng cũng không nói gì thêm, lập tức xoay người đi sắp xếp.

 

“Con mẹ nói”

 

Người phụ nữ trung niên giận dữ: “Mày hại chết người ta rồi còn dội nước bản lên người chúng tao. Mày muốn gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.