Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 273



Chương 273:

 

“Đúng vậy, thần y, mau động thủ đi, bây giờ không phải lúc giả bộ gia oai”

 

Những khán giả còn lại cũng rất lo lắng, họ khuyên Diệp Phi mau chóng chuẩn bị thuốc giải, hoặc là nhận thua.

 

Bác sĩ nữ xinh đẹp chế nhạo nói: “Chắc chắn cậu ta cảm thấy mình thua chắc rồi nên không quan tâm đến việc chuẩn bị thuốc giải “Diệp Phi, nếu cậu còn không nghĩ cách đi, đợi đến khi thuốc độc phát huy tác dụng, cậu sẽ đau đớn tột cùng như chết đi sống lại”

 

Nam Cung Xuân tiếp tục công kích Diệp Phi: “Đến khi đó, từng khúc xương, từng tấc da của cậu, kể cả nội tạng, đều sẽ đau như dao cắt.”

 

“Cậu sẽ khóc ra những giọt nước mắt đau đớn và nước mũi đầm đìa hoà quyện với máu”

 

Ông ta rất tự hào và tin tưởng vào chất độc của mình.

 

Diệp Phi cười nhạt: “Vậy sao? Tôi sẽ chờ xem chất độc của ông phát huy tác dụng lợi hại đến mức nào. “

 

“Sư phụ, cậu có phải nhân từ quá muốn nương tay, lượng canh thuốc độc điều chế bị ít quá rồi sao?”

 

Thấy Diệp Phi ung dung tự tại, nữ bác sĩ xinh đẹp có chút hoài nghỉ với bát canh màu đen, nghĩ rằng Diệp Phi thảnh thơi như vậy sợ rằng là do độc tính không đủ.

 

Cô cầm lên và nhấp một ngụm.

 

Ai dè, uống vào không được bao lâu, cô ta ngã nhào xuống đất.

 

Mặt mũi tối sâm, mũi và miệng chảy đây máu.

 

Chẳng bao lâu sau, cô ta lăn lộn trên sàn nhà, khóc lóc, khoé mắt chảy ra những giọt nước mắt nước mũi đau đớn hoà lẫn trong máu.

 

Tất cả những triệu chứng đúng như những gì Nam Cung Xuân vừa nói, cho thấy loại độc này kinh khủng đến mức nào!

 

“Sư muội… sư muội…” Các bác sĩ trung niên kêu lên, bọn họ vây quanh sơ cứu cho sư muội, tay chân vội vàng ổn định lại độc tố.

 

Nam Cung Xuân thậm chí không thèm nhìn cô ta, bản thân còn chưa giải độc thì làm sao có thời gian để ý đến đồ đệ được nữa!

 

Mười lăm phút nữa trôi qua, Nam Cung Xuân pha một bát thuốc giải độc.

 

Lúc này, sắc mặt hắn tối sâm đến đáng sợ, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp từ lúc nào không biết, nhưng vẫn nghiêm mặt nhìn Diệp Phi, chế nhạo: “Ta đã chuẩn bị xong thuốc giải.

 

Chỉ cần ta uống, ta sẽ bình an vô sự”

 

“Cậu chờ thua cuộc đi … Vừa dứt lời, ông ta phun ra máu, tay chân run rẩy khó có thể khống chế.

 

Một số đệ tử của ông đã bị sốc khi thấy điều này, chạy đến để chờ ông ta uống thuốc giải độc.

 

Nhưng sau khi uống một bát lớn thuốc giải, Nam Cung Xuân không hề khá hơn, và khuôn mặt của ông ta ngày càng u ám.

 

Sau đó lại hộc hộc hai tiếng, nôn ra hai ngụm máu.

 

Tình hình thật đáng lo ngại.

 

Tất cả những người có mặt đã bị sốc.

 

Đệ tử của ông ta càng thêm chết lặng không nói nên lời, không ngờ rằng, sư phụ bình thường vẫn âm thầm tự xưng là vua của các loại độc, hiện tại lại không thể giải được độc của Diệp Phi.

 

Diệp Phi uống một hớp trà, sau đó nghiêng người nhìn về phía Nam Cung Xuân: “Có nhận thua không?”

 

“Ta…” Nam Cung Xuân lau vết máu nơi khóe miệng, vẻ mặt hoài nghi nhìn Diệp Phi: “Chuyện này không thể, không thể nào, ta đều đã tự mình thử thuốc, làm sao có thể không giải được?”

 

“Thuốc giải của ông thực sự có thể hoá giải mấy vị thuốc chính của tôi.”

 

Diệp Phi nhẹ giọng đáp: “Nhưng ông lại sơ xuất rồi, trong số chúng còn trộn lẫn một quả cam thảo”

 

“Cam thảo sẽ không phát sinh phản ứng độc lập với sơn trà tím hay là bách hợp, nhưng cả ba sẽ tự động trung hoà khi chúng xuất hiện cùng nhau.”

 

“Sơn trà tím và bách hợp không có tác dụng. Còn ruột cóc khô thì làm sao để giải được?”

 

Diệp Phi nghiền ngẫm nhìn Nam Cung Xuân: “Đừng vùng vẫy nữa, chịu thua đi”

 

“Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy.”

 

Nam Cung Xuân nghe vậy liền hiểu ra, với vẻ hối hận trên khuôn mặt. Tại sao ông ta không nghĩ đến điều này.

 

Sau đó, ông ta nhớ tới cái gì đó, kinh ngạc nhìn Diệp Phi một cái: “Cậu… tại sao cậu không trúng độc?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.