Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 324



Hắn nhếch môi cười hài hước: “Chúng tao có bốn người ở đây, mày muốn cho tao cơ hội sống thật à? Mày chắc chưa?”

 

Trong lúc nói, ba tên đồng bọn đã trở tay tuốt vũ khí ra, có trủy thủ, có cung tên, còn có cả một khẩu súng.

 

“Ranh con, mày dám động tới đại ca tao, tao giết cả nhà mày…” Người đàn bà nhanh như con mèo trong nhóm phản ứng lại, rút ra một con dao găm gầm lên: “Thả anh ấy ra…”

 

“Xoẹt!” Ngay lúc đó, thân người Diệp Phi nhoáng lên như điện xet, tay trái vung cao, trực tiếp đâm thủng cổ họng đối phương.

 

Người đàn bà kia khựng lại, bởi vì cô ta chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, cổ họng máu chảy thành dòng.

 

Diệp Phi lạnh lùng nói: “Tao đã cho mày nói chưa?”

 

Tên trung niên to béo và đồng bọn hoàn toàn chết lặng.

 

Người đàn bà kia ôm cổ họng ra sức lắc lắc, nhìn Diệp Phi một cách ngỡ ngàng không thể tin nổi.

 

Cô ta không tắt thở ngay lập tức, cho nên đôi mắt tức giận đến lòi ra ngoài.

 

Không thể nào tưởng tượng được, Diệp Phi lại bá đạo đến mức đó.

 

Diệp Phi quét mắt qua đối phương một cái, lại tiếp tục nhìn tên trung niên to béo: “Đại Đồ, có muốn nói gì đó không?”

 

Người trong nghề vừa ra tay là biết ngay được hay không được, Đại Đồ nhìn đồng bọn đã lạnh cứng, lại nhìn mũi kiếm sắc bén kề cổ họng, rốt cuộc cười khổ: “Tao nhận thua”

 

Diệp Phi khẽ gật đầu: “Nhận thua thì tốt, tao đỡ phí công ra tay, tự chặt một chân đi, thì tao cho chúng mày một con đường sống”

 

Đổi bốn tên này lấy mười triệu cũng không phải quá tệ.

 

Một tên chột mắt giận mà không làm gì được: “Ranh con, mày quá ngông cuồng…” “Xoẹt!” Lời vừa ra được một nửa, giọng nói của hắn liền nín bặt, bởi vì thanh Ngư Trường đã ghim vào cổ họng của hẳn.

 

Không có bất kỳ cơ hội nào đánh lại! Một giây sau, hắn loạng choạng ngã xuống, chết không nhắm mắt.

 

“Khốn kiếp!”

 

Một tên sát thủ khác đau xót cho đồng bọn, thấy hai người bạn đều chết thảm, máu nóng liền xông lên đầu, liền giương cung nhằm thẳng vào Diệp Phi.

 

Diệp Phi khẽ vươn tay trái ra, xoay nhẹ, hất một cái..

 

Mũi tên vừa băn ra bị Diệp Phi bắt gọn, lập tức ném trả lại.

 

“Phập!” Một tiếng sắc nhọn, cổ họng tên sát thủ trào máu, bị mũi tên xuyên thủng.

 

“Mày… mày… Hắn chỉ vào Diệp Phi cố sức hét lên, nhưng chỉ có mấy tiếng ú ớ phát ra.

 

Chẳng phải nó chỉ là một thằng con rể ở nhờ nhà vợ thôi sao!

 

Sao lại có thể giết chết cả bọn như vậy!

 

Hắn chết tức tưởi… Diệp Phi lạnh nhạt nói: “Bảo chúng mày đừng lắm mồm, cứ ngoan cố không nghe…” “Xoẹt!” Nhân cơ hội này, tên trung niên to béo liền lách người đi, linh hoạt như một con lươn trơn nhớt, thoáng chốc đã vút ra xa bốn năm mét.

 

Đồng thời, tay phải của hắn, lấy ra một khẩu súng.

 

Ngay lúc này, động tác của tên trung niên to béo đột nhiên cứng ngắc, giữa trán của hắn, thanh kiếm Ngư Trường sắc bén chĩa vào.

 

“Quá… quá nhanh…” Thật sự là quá nhanh.

 

Tên trung niên to béo đờ đãn nhìn Diệp Phi.

 

Giờ phút này, hắn mới cảm thấy kinh hãi đến cực điểm, Diệp Phi trước mắt hắn, căn bản không phải chó chui gầm chạn, mà là một tuyệt thế cao thủ.

 

Thực lực của hắn sợ còn mạnh hơn cả Hoàng Cảnh, mặc dù hắn đã từng có cơ hội được lĩnh giáo cao thủ Hoàng Cảnh thật sự, nhưng cũng chưa đáng sợ bằng Diệp Phi.

 

Nghĩ đến đây, mặt hắn trắng như tờ giấy.

 

Tiêu rồi, toàn quân chết hết! Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu hắn! “Mười triệu, cũng không biết có đáng hay không”

 

Diệp Phi lấy điện thoại di động ra, gọi điện báo cảnh sát, sau đó đi đến trước mặt Đại Đồ: “Bây giờ mày còn có thể nói được đấy, nói, là ai sai chúng mày đến đây?”

 

“À, tất nhiên mày cũng có thể ngậm miệng.”

 

Diệp Phi cười nói: “Chẳng qua là tao quyết định rồi, tao giết người, rồi giao cho cảnh sát”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.