Giọng điệu của Đường Nhược Tuyết lạnh lùng: “Không có chuyện gì thì tôi về nhà đây, ngày mai tôi còn phải gặp khách hàng”
“Nhược Tuyết, cô đang làm gì vậy?”
Vẻ mặt Triệu Hiểu Nguyệt bất lực: “Tôi biết anh trai tôi đã khiến cô chịu nhiều khổ cực, cho nên bây giờ cô không muốn gặp anh ấy”
“Nhưng anh ấy chỉ là yêu cô quá nhiều, nên mới làm chuyện ngu ngốc. Tôi đã nghiêm khắc dạy dỗ anh ấy rồi, anh ấy sẽ không tái phạm nữa”
“Cô cho anh ấy một cơ hội đi, đừng hận anh ấy hay tránh né anh ấy”
Cô ta nhẹ nhàng cầu xin: “Nhược Tuyết, làm ơn…”
“Tôi không ghét anh ta hay tránh né anh ta, mà tôi không nghĩ rằng không cần phải có bất cứ quan hệ gì với anh ta”
Đường Nhược Tuyết thở ra một hơi dài: “Vì vậy anh ta không cần xin lỗi hay bù đắp gì cho tôi”
Trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn vương một chút buồn bã, nếu cô cắt đứt liên lạc với Triệu Đông Dương sớm hơn, có lẽ Diệp Phi đã không ly hôn với cô?
“Cô vẫn còn hận anh ấ Vẻ mặt Triệu Hiểu Nguyệt bất lực: “Cô không chỉ bỏ qua những khách hàng mà anh ấy giới thiệu, mà còn liên tục từ chối lời mời của tôi”
“Có lẽ trong lòng cô ghét bỏ cả tôi”
Trong khi nói chuyện, cô ta mang một chiếc ly và từ từ rót nửa ly rượu.
“Không, anh ta là anh ta, cô là cô.”
Đường Nhược Tuyết nể mặt Triệu Hiểu Nguyệt mà nói: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, cô trở về nói với Triệu Đông Dương, tôi không hận anh ta, cũng không cần anh ta bù đắp cái gì”
“Đương nhiên, sau này anh ta nên ít làm phiền tôi một chút”
Cô còn nhắc nhở: “Cũng đừng đến nhà họ Đường nịnh nọt bố mẹ tôi nữa”
“Nhược Tuyết…cô…thật không hiểu lý lẽ. Được rồi, tôi sẽ chuyển lời”
Triệu Hiểu Nguyệt nhăn mặt, rồi đẩy nửa ly rượu cho Đường Nhược Tuyết.
Đường Nhược Tuyết cau mày, cô dùng phép lịch sự tối thiểu để từ chối: “Tôi không muốn uống”
Sau sự kiện Caesars Palace, cô cố gắng không uống rượu bên ngoài nhiều nhất có thể, nếu thực sự muốn uống, cô cũng phải có một vài người quen hoặc những người thân tín có mặt.
“Cô không nể mặt tôi chút nào sao…” Triệu Hiểu Nguyệt tức giận với Đường Nhược Tuyết: “Chẳng phải cô nói không ghét tôi sao?”
Cô ta nâng ly của mình.
Đường Nhược Tuyết hai mắt mờ mịt, cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô cầm ly rượu lên, uống một ngụm rồi buông xuống.
Triệu Hiểu Nguyệt mỉm cười uống cạn ly rượu.
Đường Nhược Tuyết chào hỏi thêm vài câu, sau đó cầm túi xách bước ra ngoài, muốn quay lại sớm.
Vừa đến bên cạnh chiếc xe, cô không nhịn được mà run rẩy choáng váng, gần như sắp sửa hôn mê.
Hỏng rồi! Trái tim của Đường Nhược Tuyết căng thẳng, cô hoảng sợ lấy điện thoại ra, theo bản năng định gọi cho Diệp Phi.
Vừa nhìn thấy Diệp Phi, hô hấp cô ngưng lại, cô nhớ tới việc cô và Diệp Phi đã ly hôn.
“A lô!” Ngay khi Đường Nhược Tuyết định gọi cho Lâm Thu Linh, một bàn tay đột nhiên duỗi ra giật lấy điện thoại di động của Đường Nhược Tuyết.
“Lái xe cho tốt đi, chơi điện thoại gì chứ”
Đường Nhược Tuyết quay đầu lại nhìn thấy Triệu Hiểu Nguyệt đã đi tới phía sau từ lúc nào, trên mặt lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.
Đường Nhược Tuyết loạng choạng chộp lấy điện thoại: “Điện thoại…đưa…đưa cho tôi…”
“Bốp!” Triệu Hiểu Nguyệt quay điện thoại vòng vòng không cho Đường Nhược Tuyết bắt được.
Đường Nhược Tuyết lo lắng nói: “Trả lại điện thoại…cho tôi…” Triệu Hiểu Nguyệt lắc lắc điện thoại di động, nhưng không trả lại cho Đường Nhược Tuyết, mà cố ý khiến cô lo lắng, làm cho hiệu quả của thuốc phát huy tốt hơn.
“Lái xe không được nghịch điện thoại.”
Triệu Hiểu Nguyệt chặn tay Đường Nhược Tuyết, rồi ném điện thoại vào góc tối.
Bộp! Chiếc điện thoại biến mất trong tích tắc, trái tim của Đường Nhược Tuyết như bị kéo đi.