Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 403



“Con là trẻ con thì biết cái gì”

 

“Diệp Phi là một tên súc sinh háo sắc và tham lam, so với Đông Dương thì đúng là khác biệt một trời một vực”

 

“Mẹ đã nhìn thấy rõ con người của hắn ta từ lâu rồi…”

 

Lâm Thu Linh vừa chửi rủa vừa mở video trong camera lên.

 

Nhưng ngay khi họ nhìn thấy đoạn video, mấy người Lâm Thu Linh sốc như thể bị sét đánh trúng, đứng đờ ra tại chỗ.

 

Triệu Đông Dương?

 

Triệu Đông Dương là người âm mưu hãm hại Đường Nhược Tuyết?

 

Nhìn vào nửa trên của video trên máy quay, Đường Tam Quốc và những người khác hiểu chuyện gì đã xảy ra.

 

Hóa ra là Triệu Đông Dương bạo hành Đường Nhược Tuyết, tát Đường Nhược Tuyết hơn chục cái tát, và cố gắng bôi nhọ thanh danh của cô, ép cô gọi cảnh sát.

 

Súc sinh thật sự chính là Triệu Đông Dương.

 

Thay vào đó, Diệp Phi chính là vị cứu tinh của Đường Nhược Tuyết, anh đã kịp thời kéo Đường Nhược Tuyết lên khỏi vực sâu và đánh Triệu Đông Dương để trút giận cho Đường Nhược Tuyết.

 

Mặc dù nửa đoạn sau của đoạn phim bị thiếu, không quay đến chỗ Triệu Đông Dương và đám vệ sĩ, nhưng nó cũng đủ để những người ở đây hiểu được mọi chuyện.

 

Nghĩ đến việc Triệu Đông Dương tát con gái mình hơn chục cái, nghĩ đến việc Diệp Phi dẹp bỏ hiềm nghi mà đến cứu con gái mình.

 

Mà nhà họ Đường còn cho rằng Diệp Phi thua kém Triệu Đông Dương nên càng thẳng tay tát Diệp Phi, thậm chí còn kéo Diệp Phi đến đồn cảnh sát.

 

Đường Tam Quốc và Lâm Thu Linh bỗng cảm thấy má mình nóng lên.

 

“Đã thấy rõ chưa?”

 

Trong lúc im lặng, Đường Kỳ Kỳ đột nhiên xông lên: “Bố mẹ phải nhìn cho rõ con người Triệu Đông Dương, hắn ta đã làm những chuyện cầm thú với chị gái”

 

“Hai người vẫn luôn coi thường Diệp Phi, nhưng anh ấy là người luôn bảo vệ chị gái mà không than thở một lời”

 

“Nhưng điều tồi tệ là bố mẹ không phân biệt được, cũng không nhìn ra mà còn tát anh rể một cái tát, bố mẹ đúng là mù rồi”

 

Đường Kỳ Kỳ vốn dĩ không hiểu tại sao Diệp Phi lại không do dự ly hôn, nhưng sau khi nhìn thấy hành động của bố mẹ cô tối nay thì cô đã hiểu.

 

Nếu đổi lại là cô, sợ là không đầy một tháng là cô đã ly hôn, chịu đựng được hẳn một năm, chỉ có thể nói Diệp Phi rất yêu chị gái cô.

 

“Kỳ Kỳ, nói chuyện kiểu gì đấy?”

 

Đường Phong Hoa cau có quát lớn: “Em nói chuyện với bố mẹ như thế đấy à?”

 

Đường Kỳ Kỳ mắng một câu: “Không để con nói cho mấy người, thì mấy người nhanh chóng đi tìm Diệp Phi đi”

 

Hàn Kiếm Phong nhíu mày: “Tìm hắn ta để làm gì?”

 

“Tìm anh ấy để làm gì sao?”

 

Đường Kỳ Kỳ sắp nổi điên với bọn họ: “Anh ấy đã cứu chị gái con, chẳng lẽ không nói được lời cảm ơn nào?”

 

“Mẹ đã hiểu lầm anh ấy và tát anh ấy, chẳng lẽ mẹ không nói lời xin lỗi sao?”

 

“Không phân biệt được đúng sai, biết lỗi mà không sửa, đây có còn là con người nữa không?”

 

Đường Kỳ Kỳ rất tức giận: “Nhà họ Đường từ khi nào trở nên vô lý như vậy?”

 

Đường Kỳ Kỳ cảm thấy đau khổ khi nghĩ rằng tối nay Diệ| Phi đi cứu chị gái cô nhưng lại bị mẹ hiểu nhầm và tát một cái, nhưng không đánh trả mà chỉ im lặng chịu đựng.

 

Người đàn ông như thế này hiếm có đến mức nào chứ.

 

Đường Kỳ Kỳ nghĩ đến ánh mắt Diệp Phi khi anh rời đi, ánh mắt đó khiến trái tim cô run rẩy, rung động, ánh mắt đó cực kỳ hờ hững, đau thương, u buồn.

 

Một ánh mắt liếc qua như thể khiến thời gian đông lại.

 

“Đủ rồi”

 

Lâm Thu Linh không thể chịu được khi bị con gái mình quở trách như thế này: “Cảm ơn cái gì, xin lỗi cái gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.