Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 479



Chương 479:

 

Thỉnh thoảng đi đường mà gặp mấy tay anh chị không có mắt nhìn người, anh ta vẫn có thể giãm họ dưới lòng bàn chân mà không hề tốn chút công sức nào.

 

Mấy năm trước anh ta đến quán bar Cảng Thành chơi, có một tên côn đồ hò hét muốn tranh giành gái làng chơi nổi tiếng ở đó với anh ta, thế là anh ta không hề kiêng nể ai mà rút súng chĩa vào đầu người ta.

 

Hùng Thiên Nam thì sợ ai, anh ta đã từng biết sợ là gì đâu?

 

Thế nên khi thấy Diệp Phi không biết tự lượng sức mình như vậy, Hùng Thiên Nam đã tức giận đến mức sôi máu.

 

Một thằng bác sĩ quen qua nhà anh ta ở rể như Diệp Phi không chỉ không thèm suy xét đến hậu quả mà đã đánh anh ta, lại còn muốn muốn đọ xem thế lực sau lưng ai mạnh hơn nữa chứ, Hùng Thiên Nam giận dữ đến nỗi quên cả vết thương đang nhức nhối của mình.

 

Trương Huyền và bọn người kia nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi người tới. Diệp Phi đang đứng ngoài thì cầm một dĩa dưa hấu, vừa thong thả ăn vừa chờ đợi với vẻ mặt hờ hững.

 

“Anh Phi, mặc dù Hùng Thiên Nam không phải người ở đây nhưng cũng có không ít đám bè bạn đâu.” Hoàng Tam Trọng chống gậy đến gần Diệp Phi, hỏi ý kiến anh: “Hay là tôi gọi thêm người đến đây nhé?”

 

Hành động vừa rồi của Diệp Phi khiến trong lòng Hoàng Tam Trọng tràn đầy nhiệt huyết, cũng khiến ông ta vô cùng hào hứng, muốn tụ tập các anh em lại để đánh một trận cho ra trò.

 

Nếu lần này họ đánh bại được đám người Hùng Thiên Nam thì nước lên thuyền lên, tiếng tăm của ông ta tại thành phố Trung Hải này sẽ được cao lên không ít, có khi vào một ngày nào đó còn có thể sánh bằng Đỗ Thanh Đế cũng không chừng.

 

Hoàng Thiên Kiều gõ đầu Hoàng Tam Trọng một cái và nói: “Cái tên Hoàng Tam Trọng này, đừng có manh động.”

 

Hoàng Thiên Kiều trừng Hoàng Tam Trọng, khẽ quát: “Em không thấy hôm nay xảy ra chuyện lớn rồi sao?”

 

Hoàng Tam Trọng không hề bận tâm chút nào, nói: “Chỉ là một Hùng Thiên Nam thôi mà, anh ta có thể gây ra chuyện lớn gì được? Cho dù Uông Kiều Sở được người ta khen ngợi là có tài năng xuất chúng đó đến đây thì cũng không làm nên được trò trống gì đâu”

 

“Cút đi”

 

“Anh Phi, hay em gọi cho Hội trưởng Phi Hổ nhé?” Hoàng Thiên Kiều trầm tĩnh hơn Hoàng Tam Trọng rất nhiều: “Dòng họ của Hùng Thiên Nam không có dây tơ rễ má gì ở thành phố Trung Hải, nhưng ông ngoại của anh ta lại là Hội trưởng của Nam Lăng Vũ Minh…”

 

Diệp Phi không những đánh Hùng Thiên Nam rất thê thảm mà còn tuyên bố muốn đánh gãy hai chân của anh ta, Hoàng Thiên Kiều lo lắng hai người kia sẽ làm lớn chuyện đến mức không thể lùi xuống bậc thang được nữa.

 

Vũ Minh đã ban điều cấm là Hội trưởng của các chỉ nhánh không được phép lục đục với nhau, một khi hai bên xảy ra mâu thuẫn thì sẽ bị xử phạt rất nặng, nói không chừng bên đó còn sẽ cử “Cửu Thiên Tuế” ra can thiệp và xử lý nữa.

 

Nếu bây giờ nhờ Hoàng Phi Hổ ra mặt giúp đỡ giải quyết thì vụ mâu thuẫn này sẽ có cơ hội giảng hòa.

 

“Không cần” Diệp Phi lạnh nhạt cười: “Hạ một Hùng Thiên Nam thôi mà còn phải gọi người tới nữa à, thế thì đi tìm một miếng đậu hủ mà đập đầu chết luôn cho rồi”

 

Hoàng Tam Trọng giơ ngón tay cái lên: “Anh Phi quá ngầu”

 

Hoàng Thiên Kiều gật đầu, không khuyên nữa. Mặc dù chỉ gặp mặt Diệp Phi mấy lần nhưng cô ta đã nắm được tính cách của Diệp Phi. Một khi anh đã quyết định chuyện gì, anh sẽ thực hiện nó mà không hề có chút chần chừ nào.

 

“Rùm rùm…” Trong vòng chưa đến ba mươi phút, mọi người thấy có hàng chục chiếc xe hơi lao tới gần hội quán, chiếc nào phát ra tiếng gầm rú chói tai, biểu diễn một mà uốn lượn xe đầy phách lối.

 

Những chiếc xe với các hãng khác nhau như Maserati, Porsche, Ferrari, Audi, Lamborghini, Hummer… nhanh chóng đậu khắp bãi đậu xe.

 

Những người kết giao với Hùng Thiên Nam, từng hợp tác với Trương Huyền và cả các nam thanh nữ tú với địa vị cao có liên quan đến đều đi tới đây chống lưng cho Hùng Thiên Nam.

 

Không ít tên đàn ông còn dẫn theo cô bạn gái nết na trang điểm lộng lẫy.

 

Vào thời điểm đầy uy phong thế này, sao họ lại không dẫn người đẹp theo để làm người chứng kiến dáng vẻ đầy hào hùng của mình chứ?

 

Trong tay bọn chúng cầm đủ thứ vũ khí, nào là gậy bóng chày, gậy đánh golf, nào là còng khóa xe, gậy rút ba khúc, cái gì cần có đều có.

 

Một đoàn người với số lượng hai trăm người trông rất hùng vĩ, bọn chúng hùng hổ bặm trợn mà bao vây Diệp Phi, Hoàng Tam Trọng và những người khác. Trong đó có mấy người cảm giác Hoàng Tam Trọng nhìn hơi quen, nhưng giờ ông ta mặt mũi thì bầm dập, tay chân thì trầy trật hết làm bọn chúng chưa nhớ ra ngay.

 

Hùng Thiên Nam xem như biết được vài kĩ thuật cứu thương cơ bản, anh ta khử trùng và băng bó vết thương xong thì dân đâu đám người Trương Huyền mà đi ra khỏi hội quán.

 

Hùng Thiên Nam thấy có nhiều người đến cổ vũ cho mình như vậy thì sự hào hứng tràn đầy trong lòng, vẻ kiêu căng cũng biểu lộ trên mặt rất rõ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.